Không gian hư vô bao trùm trong yên tĩnh đầy tịch mịch. Từng luồng không gian loạn lưu ẩn chứa những nguy hiểm chết người xuất hiện liên tục.
Vù! Vèo!
Trong sự tĩnh lặng đó đột nhiên vang lên tiếng xé gió. Một loạt những vệt sáng từ trong bóng tối ở phía xa bay tới. Tốc độ nhanh tới mức tạo thành kình phong cuồng bạo. Ngay cả không gian loạn lưu cũng bị phá tan.
“Đại tỷ, lần này Tam đại Long Đảo toàn lực tấn công, lại có thêm sự giúp đỡ chúng ta, chắc hẳn có thể đánh tan Đông - Long Đảo.” - Một tên mặc hắc y bay song song vị hồng y nữ nhân đầu lĩnh chậm rãi nói. Giọng của hắn khàn khàn, miệng chỉ hơi mở ra khép vào một chút nhưng không khí xung quanh lại xuất hiện một loại lực hút cực kỳ đáng sợ.
Người này tự xưng là Côn Hoàng, một trong Thiên Yêu Tam Hoàng tham gia tấn công Đông - Long Đảo lần này. Tương truyền, có không ít kẻ địch của tộc Thiên Yêu Hoàng đã bị hắn nuốt sống, đưa tới hung danh vang dội của tên trong Ma Thú Giới, khiến không ít cường giả khắp nơi chỉ nghe đến tên thôi đều đã sợ mất mật.
“Chuyện đó là chắc chắn rồi!” - Nữ tử áo hồng suy tính chốc lát, chợt lạnh nhạt trả lời: “Tuy nhiên chúng ta cũng không cần phải quá vội vàng. Tốt nhất là đợi cho bọn chúng chó cắn chó tới lượng bại câu thương, sau đó mới xuất hiện diệt sạch một mẻ, đem Thái Hư Cổ Long từ nay xóa tên trong dòng sông lịch sử.”
“Không hổ là đại tỷ! Suy tính thật sâu xa.”
“Hắc hắc, không ngờ đám giun chết này lại tìm đến chúng ta để nhờ giúp đỡ. Quả thực là càng sống càng trở về!” - Lão giả còn lại cười quái dị, giọng khô khốc như hai mảnh cây khô cạ vào nhau nghe cực kỳ khó chịu. Đây chính là Ưng Hoàng, một trong Thiên Yêu Tam Hoàng xuất chinh lần này.
“Chờ giải quyết xong Đông - Long Đảo, lấy được huyết mạch Long Hoàng rồi thì cũng đến lượt Tam đại Long Đảo mà thôi.” - Hồng y nữ nhân cười mỉm, tay áo vung lên, đang muốn tăng tốc thêm nữa thì trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Chợt, từ trong không gian loạn lưu phía trước bỗng nhiên bộc phát ra vô số tia sáng mỏng như sợi tơ, nhưng cực kỳ bền bỉ và sắc bén, nhắm thẳng đoàn quân Thiên Yêu Hoàng bắn tới.
“Có địch tập kích!”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Thiên Yêu Tam Hoàng bản lĩnh cao cường, kinh nghiệm trận mạc phong phú nên hiểm lại càng hiểm tránh thoát một đợt bắn phá có thể gọi là nhanh, mạnh, hiểm từ ai đó. Đáng tiếc, những kẻ phía sau lại không may mắn như vậy.
“Aaaaa… mắt ta!!!”
“Đau… đau quá…”
“Cứu mạng…”
“...”
Nhất thời, âm thanh xé gió, tiếng da thịt bị cắt xén ngọt xớt xen lẫn những tiếng kêu thảm tới rợn người không ngừng vang lên chói tai trong không gian hư vô.
“Bọn chuột nhắt phương nào dám đánh lén tộc Thiên Yêu Hoàng!?”
Hồng y nữ tử thủ lĩnh nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhưng vừa thấy tộc nhân thương vong thảm trọng liền nổi trận lôi đình, lúc này vung ngọc thủ lên đánh một chưởng về phía không gian loạn lưu.
Oành! Ầm!
Nương theo hai tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, chỉ thấy không gian xung quanh nhanh chóng trở nên vặn vẹo, sau đó… không có sau đó nữa. Tất cả đều đã bị đánh tan tành, để lộ ra phía trước đoàn người Thiên Yêu Hoàng một thân ảnh đang đứng đó nhìn về phía bên này.
“Ha ha ha, nếu nhát gan thì sao dám chặn đường giết người tộc Thiên Yêu Hoàng đây?” - Bóng người kia bị lộ vị trí cũng không hoảng sợ hay bỏ chạy, ngược lại là ngửa cổ cười lớn, bàn tay vung lên đem hơi thở trước đó bị áp chế chậm rãi lan ra: “Thiên Yêu Tam Hoàng, mấy trăm năm rồi không gặp, các ngươi vẫn như thế nhỉ!?”
“Ngươi là…” - Nhìn hắc y nhân trước mặt tỏa ra khi tức nhị tinh Đấu Thánh cực kỳ đáng sợ, Phượng Hoàng có chút cau mày, chợt ánh mắt hiện lên sát khí, giọng lạnh lùng nói: “Yêu Minh, quả nhiên là ngươi chưa chết!?”
“Yêu Minh!? Lão quái vật này vây mà vẫn còn sống!? Không phải năm đó bị tẩu hỏa nhập ma vẫn lạc rồi hay sao?” - Nghe được lời Phượng Hoàng, Côn Hoàng và Ưng Hoàng bên cạnh nàng đều sững sờ kêu lên.
Cũng khó trách nhánh quân Thiên Yêu Hoàng này không biết tin tức về việc Yêu Minh tái xuất. Dù sao lần đột kích này là nhắm vào Long Tộc, muốn đảm bảo được nhanh, chuẩn, bí mật cho hành động của mình thì bọn họ buộc phải hành quân ngày đêm trong hư không. Mà tộc Cửu U Địa Minh Mãng đổi chủ chỉ mới xảy ra được vài ngày, dưới nỗ lực phong tỏa tin tức của những người liên quan thì quá khó cho Phượng Hoàng và đồng bọn.
“Hắc hắc hắc, ba tên lão yêu vật các ngươi còn chưa chết thì bổn vương sao có thể dễ dàng đi trước được.” - Đối diện với sự bất ngờ của Thiên Yêu Tam Hoàng. Yêu Minh cũng không có ý định sẽ nhiều lời, chỉ cười to nói.
“Ngươi sống hay chết thì mặc xác ngươi. Nhưng xem ra lá gan tộc Cửu U Địa Minh Mãng càng ngày càng lớn nhỉ? Dám ngang nhiên tập kích Thiên Yêu Hoàng chúng ta, muốn bị diệt tộc rồi phải không?” - Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Yêu Minh, giọng nói âm trầm bao hàm giận dữ.
“Tộc Thiên Yêu Hoàng thật uy phong!”
“Muốn diệt tộc Cửu U Địa Minh Mãng, trước hết phải toàn mạng rời khỏi đây mới được, ha ha ha!”
“Xem ra các ngươi còn chưa ý thức được mình đang phải đối mặt với chuyện gì, nhỉ?”
“...”
Đang lúc đám người tộc Thiên Yêu Hoàng dần khôi phục trận hình thì không gian xung quanh bỗng nhiên vang lên liên tiếp những tiếng cười lớn, tiếng quát lạnh, xen lẫn với âm thanh châm chọc đan xen, cùng với đó là hình ảnh hàng loạt bóng người hiện ra giữa hư không.
“Các ngươi là… Thái Hư Cổ Long!”
Biến cố xảy đến bất ngờ khiến sắc mặt Phượng Hoàng không khỏi thay đổi. Nàng có thể cảm giác được người đến đẳng cấp không bằng Thiên Yêu Tam Hoàng, nhưng lại mạnh hơn những người khác sau lưng nàng nhiều lắm. Quan trọng hơn là, số lượng cùng cách xuất hiện kia chứng minh bọn họ có tổ chức và kế hoạch rõ ràng chứ chẳng phải là vô tình hay bị kinh động bất ngờ.
“Thì ra là như vậy!” - Phượng Hoàng hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra, ánh mắt vẫn âm trầm nhìn chằm chằm Yêu Minh: “Thái Hư Cổ Long không bàn, nhưng còn ngươi, Yêu Minh. Ngươi thật sự muốn kéo tộc Cửu U Địa Minh Mãng xuống mồ với mình sao?”
“Không còn cách nào khác! Giống như các ngươi, ta cũng nhận được lời mời, nhưng không phải của Tam đại Long đảo, mà là từ đích thân Long Hoàng.” - Yêu Minh giang tay, nhún vai, một bộ vô cùng tùy tiện đáp: “Nếu không ba người các ngươi quay về đi, có thể hôm nay chúng ta sẽ tránh được việc phải động thủ với nhau đấy.”
“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám mở miệng nói chúng ta nên trở về!? Ngươi cho rằng chúng ta quay về thì Đông - Long Đảo liền bình yên vô sự hay sao? Tam đại Long Đảo rồi sẽ sớm hợp lực vây công Đông - Long Đảo, chờ các ngươi trở về thì cũng chỉ còn một mảnh phế tích mà thôi.” - Không phải Phượng Hoàng, mà người lên tiếng lần này là Ưng Hoàng.
“Chậc! Tam đại Long Đảo vây công Đông - Long Đảo cơ à? Ta nói Thiên Yêu Hoàng các ngươi, đầu óc có đủ dùng hay không?” - Ngón út móc móc lỗ tai, Yêu Minh cười nhạt đáp: “Thứ nhất, nếu Tam đại Long Đảo thật sự làm được gì Đông - Long Đảo, bọn họ cần phải mời ngoại lực, vẫn là kẻ thù truyền kiếp như các ngươi tới trợ giúp sao?
Thứ hai, các ngươi nhìn xung quanh một chút. Đây là tám trưởng lão Đông - Long Đảo cùng ta đến đánh chặn các ngươi đấy. Nếu như không có lòng tin tuyệt đối ở quê nhà, Long Hoàng sẽ có tự tin một lần duy nhất cử ra gần như tất cả chiến lực cao nhất dưới tay nàng cho nhiệm vụ lần này sao?
Thứ ba, các ngươi luôn cho rằng mình thông minh, nghĩ rằng có thể lợi dụng Long Tộc phân liệt mà kiếm lời, thậm chí hủy diệt bọn họ. Vậy có bao giờ các ngươi nghĩ theo hướng ngược lại chưa?”
“Ngược… ngược lại!? Ngươi có ý gì?” - Côn Hoàng có chút kinh nghi bất định hỏi.
“Ta có ý gì… hahaha! Các ngươi nghĩ sao nếu ta nói cho các ngươi biết, rằng tất cả những chuyện này đều là do Long Tộc và Cửu U Địa Minh Mãng chúng ta diễn một tuồng, mục đích cuối cùng là để dụ ba con gà ngu ngốc các ngươi rời khỏi cái ổ gà của mình, từ đó dễ dàng làm thịt các ngươi đây?” - Yêu Minh cười cực kỳ càn rỡ, thái độ và lời nói càng là khiêu khích thẳng mặt không chút che giấu.
“Yêu Minh!!!” - Không ngoài dự đoán, hai mắt Phượng Hoàng dần lạnh, sát ý như thực chất dần dâng lên.
Nàng đủ khôn ngoan để biết đối phương đang cố ý chọc giận mình bằng cách nói đi nói lại từ khóa siêu cấm kỵ là “gà” ngay trước mặt các nàng, nhưng thì sao chứ? Uy nghiêm của tộc Thiên Yêu Hoàng là không thể bị xâm phạm a. Huống hồ, Yêu Minh mạnh hơn nàng thật đấy, nhưng dù sao hắn cũng chỉ đơn thương độc mã. Trong khi đó bên phía nàng lại có tới Đấu Thánh. Thường nói ba đánh một không chột cũng què, bên mình chiếm ưu thế nhân số thì sợ gì nữa. Nên là… chơi!
“Giết cho ta!”
“Ha ha, được lắm! Hôm nay bổn vương cũng muốn xem thử nhiều năm như vậy Thiên Yêu Tam Hoàng các ngươi có tiến bộ được chút nào hay không đây.” - Kẻ địch cắn câu, Yêu Minh cũng không ngại ngần gì nữa, lúc này ngửa mặt lên trời cười to, thân hình mạnh mẽ lướt tới.
“Côn Hoàng, ngươi cùng ta đối phó con rắn chết này. Ưng Hoàng, đám Thái Hư Cổ Long giao cho ngươi và những người khác”
“Được!”
Dứt lời, Thiên Yêu Tam Hoàng ba vị Đấu Thánh đồng loạt động thân, từng người bùng nổ tốc độ nhanh nhất của mình, hóa thành ba bóng đen xé nát thời không chia thành hai hướng tác chiến. Đáng tiếc, bọn họ trúng kế, không phải âm mưu thâm hiểm, ngược lại là một cái dương mưu rành rành nhưng không thể không dẫm vào.
Ù! Ù! Ù!
Ngay khi Thiên Yêu Tam Hoàng dẫn đầu tộc nhân Thiên Yêu Hoàng tấn công, thì trong hư không bỗng nhiên hiện ra thêm một bóng người, vị trí không bàn mà hợp tại ở trung tâm của tám trưởng lão tộc Thái Hư Cổ Long. Chưa cho đám đông cơ hội kịp phản ứng, người này vừa đến đã lập tức giơ tay lên trời, từng luồng Không Gian Chấn điên cuồng tỏa ra xung quanh.
“Kết trận!”
“Cửu Long Phong Tận”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 481: dương mưu!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 481: Dương mưu!
Danh Sách Chương: