Ù! Ù! Ù!
“Ngươi là… Long Hoàng!?”
“Đoán đúng, nhưng không có thưởng đâu!” - Khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, Tử Nghiên xòe rộng ngọc thủ của mình rồi giơ thẳng lên bầu trời, sau đó quát lớn: “Kết trận!”
Pặp! Pặp! Pặp! Pặp! Pặp!
Vù! Vù! Vù!
Không có chậm trễ, không có trúc trắc, không có bất kỳ sai lầm nào xảy ra. Một mệnh lệnh của Tử Nghiên hạ xuống, cả tám trưởng lão Long Tộc đều đồng loạt kết ấn, sau đó từng người bắn ra tám luồng sáng về phía nàng, cuối cùng biến Long Hoàng bệ hạ thành tâm trận tạo một kết giới vô hình nhưng cực kỳ mạnh mẽ nhốt chặt đoàn người Thiên Yêu Hoàng vào bên trong.
“Cửu Long Phong Tận, thành!”
“Khốn kiếp, vậy mà lại là Cửu Long Phong Tận!” - Ở bên trong kết giới, dù luôn tự tin với thực lực cá nhân và chỉnh thể sức mạnh phe mình, nhưng hiện tại ngay cả Phượng Hoàng cũng nhịn không được văng tục.
“Đại tỷ, ngươi biết thứ này sao?” - Côn Hoàng hỏi.
“Ta nhớ trong quyển “Ma Thú đại chiến lần thứ hai” có mô tả Cửu Long Phong Tận của Thái Hư Cổ Long tập trung sức mạnh của chín con Rồng tạo thành kết giới cực mạnh, gọi là công thủ toàn diện cũng không ngoa. Đỉnh cao của nó là từng giúp bọn họ tận dụng sức mạnh của chín tiểu Thánh vây chết một đại Thánh tộc Thiên Yêu Hoàng chúng ta.”
“Kh-Không thể nào! Cho dù là tiểu Thánh đỉnh phong cũng thua đại Thánh ít nhất ba Thánh cảnh, làm sao có khả năng…”
“Có khả năng hay không thì chuyện đó cũng qua rồi. Vấn đề bây giờ là làm sao thoát được khỏi đây này!” - Ưng Hoàng lên tiếng.
“Các ngươi nhìn, cả chín mắt trận đều ở bên ngoài lồng kết giới, chứng tỏ Cửu Long Phong Tận được tạo ra để không thể đánh phá từ bên trong. Muốn thoát khỏi nơi này, trừ khi có người bên ngoài giúp chúng ta, hoặc là chúng ta phải công phá vách kết giới không ngừng nghỉ, đến khi cả chín mắt trận đều kiệt sức mà mất khả năng duy trì thì kết giới sẽ tự sụp đổ.”
“Thì ra là như vậy!” - Nghe được lời Phượng Hoàng, cả đám Thiên Yêu Hoàng đều hiểu ra, lúc này mới lấy lại tinh thần. Thường nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Một khi đã hiểu rõ ưu nhược điểm đối thủ là gì thì sẽ luôn có cách phá trận.
“Ưng Hoàng, ngươi dẫn mọi người tập trung công kích vào vị trí nha đầu Long Hoàng kia. Huyết mạch nàng mạnh nhưng thực lực lại yếu nhất, đánh vào đó sẽ dễ dàng phá trận hơn. Ta và Ưng Hoàng sẽ đối phó Yêu Minh.”
“Rõ!”
“Hể!? Bàn bạc xong rồi à?” - Đối diện, Yêu Minh giống như chẳng chút quan tâm tới đội quân tộc Thiên Yêu Hoàng dàn trận thế nào, từ đầu đến cuối đều ngồi trôi nổi giữa không trung… ngáp: “Ta nói các ngươi, thay vì cố gắng chống cự, tại sao không ngồi im chịu chết đi, như vậy sẽ bớt đau khổ hơn đấy.”
“?!?”
“Không tin à? Thế này nhé, các ngươi nghĩ xem, phe chúng ta ngay cả Long Hoàng và Cửu Long Phong Tận đều đã làm ra, chứng tỏ lần tập kích này đã được lên kế hoạch chi tiết, đúng không?
Cửu Long Phong Tận có ưu - nhược điểm gì, Long Tộc hiểu rõ hơn ai hết. Tức là các ngươi nên và cần phải làm gì để phá trận, bọn họ sẽ tính toán được trước, đúng không?
Biết trước các ngươi sẽ làm gì rồi, đương nhiên bước tiếp theo sẽ là làm sao để ngăn chặn các ngươi không thể thực hiện chúng, từ đó đảm bảo kế hoạch phe ta thành công tốt đẹp, đúng không?
Vì thế, đừng cho rằng ta đang nói nhảm với các ngươi, bởi vì sự thật là mọi đường đi nước bước các ngươi có thể tính tới, tất cả đều đã được chúng ta lường trước cả rồi. Cho nên là, bớt giãy dụa vô ích đi!”
Lời này của Yêu Minh vừa ra, mọi người bên phía Thiên Yêu Hoàng đều đồng loạt đứng hình. Bọn họ vậy mà không tìm ra nhược điểm nào trong lời nói của đối phương. Hoặc là… chưa chắc!
“Ngươi… không phải Yêu Minh!” - Phượng Hoàng bỗng nhiên nói ra một câu mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy nghi ngờ. Và cũng bởi vì cảm thấy chuyện này quá khó tin, cho nên phải chứng thực nó.
Chíu!
Phụt! Bùm!
Một chỉ thẳng tắp, không hoa không hòe, không màu không mè gì cả, nhưng “Yêu Minh” một nhị tinh Đấu Thánh lại không tránh không né, không đón không đỡ, cứ thể để tia sáng màu vàng cam bắn ra từ đầu ngón tay Phượng Hoàng đi xuyên qua người mình. Tuy vậy thì kết quả lại không máu không me nào cả, chỉ có một đám khói nhạt và… hết rồi.
“Cái này…”
“Ác thật đấy! Ta nói chuyện đàng hoàng với các ngươi, các ngươi giết ta!?” - Đang lúc cả Phượng Hoàng lẫn đoàn người Thiên Yêu Hoàng đều ngạc nhiên tới há hốc mồm, thì một Yêu Minh khác lại bước ra từ trong hư không, thái độ cợt nhả nói.
Đến đây, cho dù người mù hay người ngu cũng hiểu Yêu Minh trước mặt chỉ là một hư ảnh, ảo ảnh hay cái gì đó đại loại như thế chứ không thể nào là bản thể được.
“Ngươi là ai?” - Phượng Hoàng gằn giọng hỏi, vẻ mặt so với trước đó còn phải căng thẳng hơn vài phần. Gặp Yêu Minh đã khó làm, gặp một kẻ không biết là ai hay thứ gì lại càng khó làm hơn.
“Ta là ai à? Hmmm, ta là kẻ… ở đây cầm chân các ngươi, trong khi Yêu Minh bận làm chuyện khác thôi.”
“Nhảm nhí!”
Vù! Ầm!
Ưng Hoàng nén giận tung chưởng. Một chưởng cực nhanh, mạnh và bao phủ phạm vi lớn hơn một chỉ đơn giản của Phượng Hoàng rất nhiều, nhưng kết quả lại chẳng có gì khác biệt cả.
À không, là có khác biệt!
“Này! Thiên Yêu Hoàng các ngươi thích đánh giết thế à?”
“Không nói chuyện đàng hoàng với nhau được sao?”
“Mặc dù số lượng chúng ta là không giới hạn, nhưng chết một người là mất một người đấy.”
“Thật là! Hắn còn trẻ như vậy tại sao lại phải chết chứ?”
“...”
Khác biệt đó là không chỉ một “Yêu Minh” xuất hiện nữa, mà là hai, ba, bốn… một trăm… một ngàn… đếm không hết “Yêu Minh” đua nhau xuất hiện ở khắp mọi nơi trong kết giới. Tràng cảnh cực kỳ đáng sợ.
Đáng nói hơn là, hình ảnh quỷ quái nhiều hơn nữa cũng không quá đáng sợ, nhưng hàng ngàn âm thanh cười, nói, khóc, trách móc, chửi bới v.v. mang theo đủ các loại tâm tình tiêu cực đồng loạt trùng kích vào não bộ thì thật sự là cả một vấn đề. Dù sao mắt người dễ nhìn toàn cảnh và phân biệt chi tiết, nhưng tai lại rất khó nhận biết tạp âm. Mà những âm thanh ồn ào này lại được đối phương đụng tay đụng chân, nên cho dù có phong bế thính giác thì mọi người vẫn nghe được rất rõ chúng ong ong trong đầu mình.
“Không cần hoảng loạn! Tất cả những thứ này chỉ là ảo giác mà thôi!” - Mắt thấy vài người đẳng cấp thấp bắt đầu xuất hiện tình trạng rối loạn, Phượng Hoàng lập tức la lớn trấn an, đồng phất tay lên: “Côn Hoàng, giao cho ngươi!”
“Được, đại tỷ!”
“Thôn Thiên Phệ Địa”
Nhận được hiệu lệnh, Côn Hoàng vội vàng há miệng thả ra vô số hắc khí đen ngòm mà tanh hôi. Những hắc khí kia tuôn ra vô cùng dữ dội, sau đó hóa thành một cái miệng dữ tợn khổng lồ chừng trăm trượng, cuối cùng mới phát ra lực hút kinh hoàng đem các “Yêu Minh” xung quanh hút vào như máy hút bụi.
“Uwahhhhh… ta không muốn chếttttt…”
“Cứu… cứu ta… huynh đệ…”
“Ma quỷ! Kẻ này là ma quỷ…”
“...”
“Tốt lắm! Có tác dụng rồi!” - Thấy Côn Hoàng dễ dàng giải quyết đại lượng quân địch, tổ đội Thiên Yêu Hoàng đều vui mừng ra mặt, ngay cả Phượng Hoàng cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều… chuyện sao có thể đơn giản như vậy.
“Đùa các ngươi chút thôi!”
Chưa chờ Côn Hoàng và những Thiên Yêu Hoàng khác vui mừng được bao lâu, không gian hư vô bên trong kết giới đã lần nữa vang lên âm thanh trầm thấp mà không kém phần cợt nhả kia. Cùng với đó là hình ảnh hàng ngàn “Yêu Minh ở khắp mọi nơi” quen thuộc.
“Cái này… ta mới không tin tà!”
Mọi người đều kinh ngạc tới há hốc mồm, Côn Hoàng cũng thế. Khác biệt là bọn họ làm thế vì sững sờ, còn hắn há mồm là để một lần nữa thi triển Hấp Tinh Đại Pháp.
Vù! Vù! Vù! Ào! Ào!
Sức hút mãnh liệt lần thứ hai tuôn ra điên cuồng từ chiếc miệng đen khổng lồ lơ lửng trên đầu Côn Hoàng đem tất cả mọi thứ trước mặt hắn đều nuốt trôi, bao gồm luôn tất cả các “Yêu Minh”. Nhưng khác với trước đó, lần này tổ đội Thiên Yêu Hoàng không hề vui mừng, và sự thật đã chứng minh là bọn họ làm thế không hề sai.
“Aiz! Lại một lứa huynh đệ nữa phải hy sinh…”
“Tên này ăn tham như vậy, chẳng lẽ sẽ không no bụng sao?”
“Ngươi nghe thấy Côn sẽ no bụng bao giờ chưa?”
“...”
Các “Yêu Minh” kêu gào vì bị nuốt chửng không lâu, một lứa Yêu Minh mới lại nổi lên như nấm sau mưa, thậm chí còn nhanh và nhiều hơn cả lần vừa rồi. m thanh trò chuyện, than thở càng trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.
“Ta hấp…”
“Đủ rồi!” - Đang lúc Côn Hoàng định lần thứ ba ra tay, thì Phượng Hoàng lại bất thình lình lên tiếng ngăn cản: “Trừ khi tìm được bản thể kẻ làm ra chuyện này, bằng không ngươi hấp thế chứ hấp nữa cũng vô ích thôi.”
“Ý đại tỷ là…”
“Ta đã lầm! Tệ hơn nữa là ngay từ bắt đầu đã sai lầm.” - Phượng Hoàng trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Không thể nào! Đại tỷ ngươi thế nhưng mà là nhị tinh Đấu Thánh…”
“Nhị tinh Đấu Thánh hay không, không quan trọng! Quan trọng ở chỗ, ta, ngươi, tất cả chúng ta đều phạm chung một sai lầm cực nhỏ. Mà đối phương ngược lại là cô cùng khéo léo tận dụng một điểm cực nhỏ ấy để tạo ra cục diện hiện tại.”
“Cực nhỏ… như thế nào?” - Ưng Hoàng ngập ngừng hỏi.
“Nhỏ tới chỉ khác nhau một chữ trong tên gọi, nhưng kết quả lại cách nhau vô cùng xa.”
“Chỉ… chỉ một chữ… sao!?” - Phượng Thanh Nhi ở phía sau lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía quân đoàn “Yêu Minh” đằng xa ẩn chứa sợ hãi.
Từ bé nàng từ bé đã được dạy dỗ rằng huyết mạch Thiên Yêu Hoàng là cao quý bậc nhất thiên hạ, rằng không một ai hay thế lực nào mạnh hơn. Đến khi lớn lên, sự kiêu ngạo thấm nhuần vào cốt tủy ấy vẫn theo nàng đến mọi nẻo đường trên giang hồ. Thế nhưng hôm nay, bằng chính đôi mắt cùng lòng kiêu hãnh này, nàng lại đang thấy được Thiên Yêu Tam Hoàng, những tồn tại “mạnh mẽ và cao quý” nhất trong lòng mình bị vây hãm và giày vò ở đây.
Tộc Thiên Yêu Hoàng có thật sự mạnh như vậy không?
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 482: quỷ dị trong quỷ dị!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 482: Quỷ dị trong quỷ dị!
Danh Sách Chương: