“Côn Hoàng, quỳ xuống!”
Một lời đơn giản, nhưng lại vang vọng khắp nơi, như xuyên qua thời không, như đại diện cho ý chí của thiên địa, như chân ngôn của Thần Minh tiến thẳng vào tai Côn Hoàng khiến hắn sững sờ chốc lát, sau đó… quỳ xuống. Nhấn mạnh là dưới sự chứng kiến của Phượng Hoàng, Ưng Hoàng, Tử Nghiên, tám Trưởng lão Long Tộc và đại lượng cường giả tộc Thiên Yêu Hoàng… thực sự quỳ xuống.
“Côn Hoàng, ngươi…”
“Côn Hoàng đại nhân…”
“Hắn vậy mà…”
“...”
“Ta… đại tỷ, ta…”
Người khác không hiểu thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả bản thân Côn Hoàng cũng chẳng hiểu vì sao chính mình lại làm ra loại chuyện không chỉ xấu mặt bản thân, mà còn nhục nhã huyết mạch Thiên Yêu Hoàng này thì quả nhiên là có tà rồi.
“Côn Hoàng, toàn lực công kích Phượng Hoàng!”
“Ta… không… đại tỷ, cẩn thận!”
Vù!
Trên miệng thì nói một đường, nhưng thân thể Côn Hoàng lại hành động một nẻo bằng một cú vung cánh cực mạnh đáng rung cả kết giới, chứng minh hắn thật sự ra tay toàn lực chứ không phải là đánh đấm cho có.
Ầm! Ầm! Uỳnh! Bùm! Bùm!
“Côn Hoàng, ngươi điên rồi!”
“Đại tỷ, không phải ta…”
Ầm! Bùm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
“Ngươi! Ngươi phản rồi!”
“Đại tỷ, thật sự không phải ta!”
Vù! Uỳnh! Ầm! Ầm!
Một lần là không may, hai lần trùng hợp, nhưng ba lần liên tiếp thì không còn gì để nói nữa rồi.
“Khốn kiếp! Là ngươi ép ta!”
Gràooo!!!
Nương theo một âm thanh gầm lớn vang lên chói tai, Phượng Hoàng, rốt cuộc cũng nhịn không được buộc phải trở về bản thể để phản công Côn Hoàng.
“Đại tỷ, ta giúp ngươi!” - Thấy Phượng Hoàng trở về bản thể, Ưng Hoàng cũng không tiếp tục giấu bài nữa, lúc này gầm lớn một tiếng khôi phục thú hình của mình.
Cứ như thế, một trận Titan chi chiến giữa, một con Rồng, ba đầu Thiên Yêu Hoàng cấp Thánh cùng với Thập Vĩ Thần Thụ nổ ra trong hư không.
Nơi xa, mặc dù dễ dàng xoay chuyển chiến cục chỉ bằng hai câu nói, nhưng Tiêu Thiên vẫn không vui. Nguyên nhân là bởi hiệu quả lại không hề cao như hắn kỳ vọng.
“Thần Định Chân Ngôn Thuật vẫn lợi hại như mong đợi, đáng tiếc, tiêu hao quá lớn. Quan trọng hơn là, mặc dù cách này ép được Côn Hoàng chuyển hướng công kích để giải phóng Đại trưởng lão, nhưng bởi vì cả thân thể lẫn linh hồn người sau đều đã tiêu hao thảm trọng, mà Phượng Hoàng lại hết sức quen thuộc với thủ đoạn cùng khả năng của Côn Hoàng, nên hành động vây công không hề mang tính trấn áp triệt để.”
Đại trưởng lão giảm chiến lực do bị Tiêu Thiên dùng làm dẫn phát động Thần Định Chân Ngôn Thuật tính 0,5; Côn Hoàng vừa trúng độc, lại vừa dễ đoán trong mắt đại tỷ hắn tính 0,5 nữa, kết quả là hai người này cộng lại mới đánh ngang Phượng Hoàng ở dạng bản thể. Trong khi đó Ưng Hoàng phối hợp ăn ý với những binh tôm tướng cua còn lại miễn cưỡng đủ sức cầm cự với Thập Vĩ.
Có thể nói, mặc dù Tiêu Thiên nhúng tay khiến thế trận xảy ra chuyển biến cực lớn, nhưng bằng cách nào đó nó lại lần thứ hai rơi vào giằng co. Và đây chắc chắn không phải là kết cục hắn mong muốn.
“Mình bên này có dư thời gian chơi đùa, nhưng Yêu Minh bên kia sợ là không được thoải mái như vậy. Huống hồ…” - Vừa nghĩ, Tiêu Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lên Tử Nghiên đang làm tâm trận trên đầu mọi người. Bằng vào thị lực Á Thần của hắn có thể dễ dàng thấy được nàng và những trưởng lão Long Tộc đã và đang tiêu hao không ít cho Cửu Long Phong Tận rồi: “Thần Định Chân Ngôn Thuật không thể phát động nữa. Dị hỏa tạm thời chưa nên bại lộ cho người ngoài. Đã như vậy… chỉ còn cách đó thôi nhỉ!”
Nghĩ là làm, hai tay hắn nhanh chóng đưa lên kết thành một thủ ấn quen thuộc.
“Thông Linh Thuật”
Chíu! Bùm! Bùm! Bùm!
Lại là tiếng nổ nhỏ cùng làn khói mỏng manh quen thuộc, khác biệt là lần này không phải quan tài, cũng chẳng phải ai đó lẻ loi đơn độc, mà là một lần duy nhất… sáu bóng người cùng hiện.
“Thiên Đạo, Nhân Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Súc Sinh Đạo, Tu La Đạo, Địa Ngục Đạo. Lục Đạo của Pain… cho dị giới thấy sức mạnh của các ngươi đi!” - Tay phải phất lên, Tiêu Thiên mỉm cười ra lệnh cho sáu phân thân Lục Đạo của hắn ra trận. Mục tiêu, đương nhiên là nhắm vào Phượng Thanh Nhi đám binh tôm tướng cua.
“Giờ thì… còn lại là việc của mình.”
Cạch!
“Tam Chi Đạn/Gimel: Lão Hóa”
“Thất Chi Đạn/Zayin: Ngưng Đọng Thời Gian”
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
. . .
Bắc - Long Đảo.
“Đệ đệ, đến lúc cho người thấy lại ánh mặt trời rồi!”
Cạch! Bùng! Vù! Vù! Vù!
Lấy ra quan tài giữa chiến trường đã khiến mọi người bất ngờ, đến khi nắp của nó được khai mở để một bóng người tỏa ra khí tức hủy diệt xuất hiện thì ánh mắt mọi người càng là trở nên kinh ngạc không thôi.
“Khí tức này… là Đấu Thánh thứ hai sao?”
“Tử thi kia vậy mà là một Đấu Thánh!?”
“Ngươi thấy Đấu Thánh nào chết rồi vẫn là Đấu Thánh không? Đó rõ ràng là người sống!”
“...”
Đám Long Tộc ở bên ngoài kết giới thấy Yêu Minh gọi ra đồng đội Đấu Thánh lập tức nhịn không được vui mừng. Vốn tưởng rằng tình huống đã không còn lối thoát khi Bắc - Long Vương trở niên quá mạnh sau khi kích hoạt Hóa Long Ma Trận, nhưng nhìn thấy cảnh này, bọn họ lại thấy được một tia hy vọng.
“Tch! Hai Đấu Thánh thì sao chứ? Cho dù thế nào thì kết cục hôm nay của các ngươi đã định là trở thành chất dinh dưỡng cho bổn vương mà thôi!” - Thấy Yêu Minh bỗng nhiên có thêm đồng bọn, vẫn là một vị hàng thật giá thật Đấu Thánh, con ngươi màu đỏ tươi của Bắc - Long Vương không khỏi co lại, chợt cười lạnh nói.
Mà, hắn nói mạnh miệng vậy thôi, chứ trong lòng lại âm thầm đề cao cảnh giác. Một Đấu Thánh hắn có thể không sợ, nhưng hai người lại là câu chuyện hoàn toàn khác. Cho nên, tiên hạ thủ vi cường, giết trước một người giảm chiến lực đích rồi tính.
“Huyết Long Thôn Thiên”
Gràooooo…
Theo tiếng quát của Bắc - Long Vương, huyết trận khổng lồ đột nhiên sôi trào, vô số huyết khí bắt đầu hội tụ ở đỉnh đầu con hắn, chỉ trong chốc lát đã tạo thành một đầu Huyết Long tràn đầy sát ý và hung bạo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Huyết trận cần huyết khí, mà huyết khí thì không thể tự nhiên sinh ra. Cho nên, nạn nhân xấu số chỉ có thể là các Long Tộc không may còn mắc kẹt bên trong đại trận. Tất cả bọn họ đều bị một lực lượng thần bí chấn cho nổ tung, hóa thành huyết vụ hòa vào trong trận pháp giúp thân thể huyết long càng trở nên đỏ sẫm.
“Khặc khặc khặc, Hóa Long Ma Trận chính là thuật pháp chí cao của Long Tộc, vậy mà đám phế vật kia lại muốn tiêu hủy nó đi. Quả thật là ngu xuẩn đến cực điểm!” - Nhìn về Huyết Long khổng lồ trên bầu trời, khuôn mặt Bắc - Long Vương càng thêm điên cuồng. Chợt, hắn liếc mắt nhìn qua Yêu Minh cách đó không xa, sau đó thân hình bay vút lên rồi hóa thành một luồng huyết quang xông thẳng vào trong miệng Huyết Long.
Mà ngay khi Bắc - Long Vương vừa tiến vào trong cơ thể Huyết Long, thì thân thể nó hơi sáng lên. Huyết quang tỏa ra bên ngoài càng lúc càng đậm đặc, long lân lấp lánh sáng bóng cứ như một con Rồng thật vậy.
Gràooooo…
Đôi mắt khổng lồ lạnh lùng tràn của Huyết Long nhìn chằm chằm vào Yêu Minh, bỗng chốc gầm lên một tiếng cuồng bạo, thân thể khổng lồ của nó hơi cử động, cái miệng khổng lồ mở toang phun ra một luồng huyết quang dài hàng trăm mét ẩn chứa kình khí đỏ tươi mà tanh tưởi.
“Cẩn thận!”
Đám người xung quanh thấy cảnh tượng này đều bất giác kêu lên hốt hoảng. Từ luồng huyết quang hình Rồng cuồng mãnh kia, mặc dù đang ở thật xa bọn họ vẫn cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong. Bị nó đánh trúng một cái, kể cả là Đấu Thánh sợ rằng không chết cũng trọng thương a.
“Ha ha ha, Yêu Minh ngươi đã muốn chết, vậy thì để bổn vương giúp ngươi toại nguyện!” - Cảm nhận được sự sợ hãi của đám người xung quanh, Bắc Long Vương gầm lên đầy đắc ý. Tiếng cười vang vọng trường không.
Đối mặt với thế công cuồng bạo của địch, huynh đệ Yêu Minh - Yêu Khiếu Thiên bên này chỉ đơn giản là xé rách thời không liên tục tránh né truy đuổi của Huyết Long mà thôi. Dù sao bọn họ không cần thiết phải liều mạng vào trận chiến này, miễn làm sao kéo dài thời gian như nhiệm vụ được giao là ổn rồi.
“...”
Thời gian chậm rãi trôi qua, Yêu Minh và Yêu Khiếu Thiên vẫn chia nhau vừa chạy vừa đánh du kích. Bắc - Long Vương đánh ai thì người đó chạy, tạo cơ hội cho người kia “gãi” nhẹ một cái. Mặc dù sát thương gây ra không bao nhiêu cả, nhưng bù lại tiêu hao ít lại càng ít, mà tổn thương nhận vào cũng gần như không có.
Trong khi đó ở phía đối diện, Bắc - Long Vương sau một hồi cười dài đã càng lúc càng trở nên táo bạo. Hắn vừa to, vừa dài, vừa mạnh, vừa lâu thật đấy ( ͡° ͜ᴥ ͡°), nhưng đâm không trúng thì cũng vô ích, ngược lại còn bị hai con ruồi không ngừng vo ve “gãi” liên tục khiến cục tức trong lòng càng lúc càng phình ra.
“Hai tên phế vật đê tiện này, các ngươi chỉ biết chạy thôi sao!?”
“...”
“Như nào? Đánh nhau không cho người ta tránh né à? Trưởng thành lên đi. Con người chứ có phải con… cọp đâu mà nhất quyết phải lao vào nhau liều mạng, đúng không?”
Đối với tiếng chửi bới rung chuyển trời xanh của Bắc Long Vương, Yêu Khiếu Thiên vẫn một mực im lặng tác chiến, nhưng Yêu Minh lại không như thế, thậm chí còn cố ý mở miệng khiêu khích ngược lại để đối phương khùng lên nhanh hơn. Hắn biết chút thần trí còn sót lại của đầu quái vật này sớm muộn cũng sẽ bị sát lục nuốt mất, đến lúc đó sức mạnh của nó có thể tăng lên, nhưng đồng thời mức độ thông minh cũng sẽ tỉ lệ nghịch xuống. Nếu nhất định phải lựa chọn thì thà đánh với một kẻ mạnh mà ngu, còn hơn đối đầu một người vừa khôn, vừa mạnh.
Gràooooo…
Đánh hoài không trúng được một cái đã tức, hai bên tai bị vo ve không ngừng càng tức hơn, hiện tại còn bị đối phương mắng, Bắc - Long Vương quả thực là tức điên rồi. Chỉ thấy hắn lần nữa gầm lớn một tiếng cuồng bạo, thân thể khổng lồ của Huyết Long bỗng phát ra huyết quang chói mắt, sau đó bằng một tốc độ kinh người nhanh chóng hội tụ tại miệng, cuối cùng hóa thành một viên huyết châu lớn, huyết quang lưu chuyển bên ngoài tựa như huyết mạch. Cả không gian lập tức tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi.
Khạc! Bùng! Vù!
Huyết châu vừa mới xuất hiện, ánh mắt Bắc - Long Vương không giấu được vẻ đắc ý rồi phun thẳng nó về hướng Yêu Minh, tốc độ nhanh chóng tới mức không gian đều bị nó bẻ cong. Đáng nói là, theo huyết châu được bắn ra, đầu Huyết Long khổng lồ kia cũng lập tức tan rã, tựa như năng lượng của nó toàn bộ đã bị huyết châu rút lấy sạch sẽ vậy.
“Long Hồn Châu! Tên súc sinh này, thậm chí ngay cả linh hồn của con cháu mình mà cũng không tha!”
Nhìn thấy huyết châu, trong mắt những Long Tộc ở bên ngoài trận pháp đều đỏ lên. Bắc - Long Vương không chỉ cắn nuốt huyết nhục đồng tộc, mà ngay cả linh hồn bọn họ cũng không tha. Viên Long Hồn Châu kia chính là kết tinh từ tinh - huyết - khí - thần của các nạn nhân bị hắn cắn nuốt.
Đối với sự tức giận của những người khác, Bắc - Long Vương hoàn toàn mặc kệ. Đôi mắt màu đỏ tươi như máu vẫn nhìn chằm chằm về phía Yêu Minh, khuôn mặt hiện lên nét cười tàn nhẫn.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 485: kết thúc đến gần!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 485: Kết thúc đến gần!
Danh Sách Chương: