“Yêu Minh, chết đi cho bổn vương!”
Long Hồn Châu gào thét bay ra, lấy tốc độ nhanh như xuyên qua thời không nhắm thẳng về phía Yêu Minh, cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người cứ thế… đi xuyên qua thân thể người sau. Nháy mắt, trong lòng chúng nhân đều rung động mạnh mẽ.
“Không một ai có thể ngăn trở bước tiến của bổn vương! Không một ai cả, mwahahaha!” - Đôi mắt đỏ ngầu của Bắc - Long Vương nhìn trừng trừng nơi xảy ra va chạm, tiếng cười cuồng vọng vang khắp chiến trường.
Chỉ là chưa được bao lâu đã đột nhiên ngừng lại giống như bị bóp chặt yết hầu.
“Mẹ kiếp cái thứ này, quả nhiên là khó nhằn!”
Dưới ánh mắt kinh hãi lẫn vẻ không thể tin nổi của Bắc - Long Vương, và cả những Long Tộc đang vây xem bên ngoài trận pháp, Yêu Minh vậy mà hoàn toàn bình yên vô sự, bất kể sự thật rằng hắn đã bị Long Hồn Châu bắn xuyên qua người.
“Làm sao có thể? Long Hồn Châu của ta đâu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vốn còn tưởng mình thắng chắc, nhưng biến cố bỗng nhiên xảy ra lại khiến Bắc - Long Vương hoàn toàn bất ngờ. Quan trọng hơn là, Long Hồn Châu hắn hao tốn hơn năm thành thực lực mới có thể tạo ra vậy mà cứ như thế… mất đi liên hệ rồi.
“Long Hồn Châu của ngươi ở đâu… còn lâu ta mới nói, hắc hắc!” - Không hề có sẽ giải thích với Bắc - Long Vương, ngược lại Yêu Minh còn cười tà chế nhạo hắn: “Mà ta nói, ngươi có phải quên rằng chúng ta đang ở giữa một trận đại chiến sinh từ không?”
“Ta…” - Nghe được lời này, con ngươi Bắc - Long Vương đột nhiên co rút lại. Cho dù đang vừa bất ngờ, vừa nổi giận điên cuồng, nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác lạnh giá.
“Hoàng Tuyền Chưởng”
Và như để chứng thực cho mối nguy đang không ngừng rung chuông cảnh báo trong lòng Bắc - Long Vương, Yêu Khiếu Thiên chẳng biết từ lúc nào đã lẻn ra sau lưng hắn bất ngờ tung chưởng. Một đấu kỹ Thiên giai trứ danh của tộc Cửu U Địa Minh Mãng.
Ầm!
“Aaaaa…”
Bị trúng chiêu bất ngờ, Bắc - Long Vương hoàn toàn mất đi khả năng khống chế cơ thể chính mình, cứ thế bị một chưởng kia đánh bay về phía Yêu Minh.
“Chuyền đẹp lắm, đệ đệ!”
“Hoàng Tuyền Chỉ”
Nhận được đường kiến tạo như dọn cỗ từ Yêu Khiếu Thiên, Yêu Minh đương nhiên chẳng ngại ngần gì mà không tung ra một đấu kỹ Thiên giai khác trong bộ ba đấu kỹ Hoàng Tuyền của tộc Cửu U Địa Minh Mãng. Khác biệt ở chỗ nếu chưởng pháp thiên về tính “phá”, thì chỉ pháp lại mạnh nhờ một chữ “xuyên”.
Phập!
“Guhhhhh… khục…”
Đau đớn, sợ hãi, nhưng lại không thể nói được nên lời, bởi vì cổ họng của chiếc đầu Bắc - Long Vương đã bị Hoàng Tuyền Chỉ của Yêu Minh đâm thấu, thậm chí xuyên vào thân thể quái vật đầy thịt mỡ của hắn tới lút cả bàn tay.
“Chậc! Bình thường cho dù là Đấu Thánh trúng một chỉ này của ta không chết cũng một chân xuống mồ. Ngươi trước trúng chưởng, sau trúng chỉ, vậy mà vẫn có thể sống tốt. Quái vật không hổ là quái vật!”
Vụt! Vù!
Cảm thán thì cảm thán, Yêu Minh vẫn tỏ ra cực kỳ kinh nghiệm khi lập tức lui lại sau khi đánh trúng kẻ địch, qua đó dễ dàng tránh thoát một quyền phản công của đối phương.
“Thực lực sụt giảm, thân thể trọng thương. Bắc - Long Vương, ngươi bây giờ đã là chó cùng đường rồi. Thật sự vẫn còn muốn đánh sao?” - Lùi ra một khoảng an toàn, Yêu Minh không vội tiếp tục tấn công, thay vào đó là… nói nhảm.
“Ngươi đừng vội đắc ý. Ta còn chưa có thua đâu!” - Cổ họng hoàn toàn bị đánh nát, nhưng Bắc - Long Vương dẫu sao vẫn là Đấu Thánh, dùng đấu khí rung chuyển không khí quanh thân tạo ra âm thanh mong muốn không có gì là khó với hắn cả.
“Ồ? Thế ngươi còn lá bài tẩy gì thì nhanh mang ra, dù sao ta cũng còn chút thời gian để chơi với người đây.” - Trái ngược với sự sốt sắng từ khán giả bên ngoài kết giới và ánh mắt tràn ngập căm thù của Bắc - Long Vương, Yêu Minh lại tỏ ra cực kỳ thoải mái, giống như chiến thắng đã sớm là vật nằm trong túi hắn vậy.
“Yêu Minh, ngươi nhớ kỹ cho bổn vương! Thù này bổn vương nhất định sẽ báo!” - Nói, Bắc - Long Vương hét lên một tiếng rồi sau đó thân hình nhanh chóng phá không mà đi. Nhìn bộ dạng kia, hiển nhiên là hắn muốn chạy trốn.
“Còn tưởng là có thủ đoạn gì, hóa ra làm muốn đánh bài chuồn.” - Khẽ thở dài lắc đầu, Yêu Minh cũng động thân đuổi theo.
Nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ không đuổi kịp một đầu Thái Hư Cổ Long toàn lực chạy trốn. Chẳng qua Bắc - Long Vương dù nhặt lại được một mạng nhưng hiện tại đã vô cùng suy yếu. Tốc độ đương nhiên cũng không còn nhanh như vậy nữa.
“Muốn giết bổn vương? Nằm mơ đi!” - Thấy Yêu Minh không ngừng bám sát, ánh mắt oán độc của Bắc - Long Vương chợt lóe sáng. Bàn tay hắn liên tục vung lên, mười bóng người không may mắc kẹt trong kết giới liền bay ra, bắn về phía trước giống như đạn pháo.
Nhìn thấy tên này vậy mà thi triển chiến thuật bom thịt, chân mày Yêu Minh cũng là hơi nhíu khiến tốc độ truy kích thoáng chậm lại.
“Đành vậy… hả!?”
Chỉ là đang lúc chuẩn bị động thủ cứu những bóng người này, thì mười luồng hào quang đen nhánh bỗng nhiên lao đến như tia chớp, sau đó cuốn lấy mười bóng người kia rồi kéo dạt họ sang một bên.
“Cảm ơn ngươi, đệ đệ.” - Nghiêng người nhìn về phía sau bằng đuôi mắt, Yêu Minh khẽ mỉm cười, trong lòng thầm vui mừng. Trải qua một lần sinh tử, hắn và Yêu Khiếu Thiênh cuối cùng cũng gạt bỏ được hiểu lầm để chiến đấu cạnh nhau như một cặp huynh đệ tình thân đích thực.
Chướng ngại được dọn dẹp, Yêu Minh lần nữa đề khí tăng tốc, thân hình như xuyên qua không gian chợt hiện ra trên đỉnh đầu của Bắc - Long Vương, bàn tay nhắm thẳng thiên linh cái chộp xuống. Trúng một đòn này, cho dù hắn là quái vật, hay thậm chí là Thần, thì bị đánh tan thần hồn cũng phải chết thôi.
“Bổn vương liều mạng với ngươi!” - Bị đuổi cùng giết tận tới chân tường, bên ngoài Bắc Long Vương tỏ ra kích động nhưng trong lòng lại hiện lên ý định tàn nhẫn. Chỉ thấy thủ ấn hắn nhanh chóng biến đổi khiến thân thể bất chợt phồng to lên.
Nhìn bộ dáng này, hiển nhiên là hắn muốn tự bạo.
“Thái Hư Cổ Long nhất tộc… cùng ta xuống địa ngục đi! Aaaaa…”
Pặp!
“Ta không nghĩ vậy đâu.”
Phập!
Đang lúc mọi người đều hoảng hốt, còn Yêu Minh cũng chẳng thể ngờ Bắc - Long Vương lại chơi chiêu chó cùng rứt giậu này, thì một âm thanh lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên văng vẳng, ngay sau đó là một thanh cốt kiếm bỗng nhiên thò ra từ trong hư không đâm xuyên qua đỉnh đầu Bắc - Long Vương thẳng xuống cằm, đem thân thể đang từng chút một phình to của hắn chọc cho xì hơi.
“Đ-Đó là… đó là… Đồ Long Kiếm!”
“Dễ dàng chém xuyên qua thân thể Thái Hư Cổ Long như vậy, hẳn là Đồ Long Kiếm không thể nghi ngờ!”
“Nói như vậy, người đến lẽ nào là… Long Hoàng đại nhân?”
“...”
Thông tin về Đồ Long Kiếm, thanh kiếm có thể dễ dàng cắt xuyên qua lân giáp của Long Tộc nhờ được làm từ xương sống của một đời Long Hoàng, được in sẵn trong huyết mạch nên rất nhiều Thái Hư Cổ Long chỉ cần nhìn thấy đều sẽ nhận ra. Tuy nhiên, thanh kiếm này có một điểm cực kỳ đặc biệt, đó là chỉ những người mang huyết mạch vương tộc đủ đậm đặc mới có thể sử dụng, nếu không sẽ bị Long Hồn bên trong phản phệ.
Nói cách khác, trừ Long Hoàng ra, không một ai có thể cầm được Đồ Long Kiếm. Điều này biến nó trở thành biểu tượng cho quyền uy cùng sức mạnh của vị vương giả này trong lòng các Thái Hư Cổ Long. Và ngày hôm nay, Đồ Long Kiếm chính thức tái xuất, vẫn là để làm tròn nghĩa vụ trảm phản loạn của nó, bảo sao đám Long Tộc bên ngoài không vui mừng mà hoảng sợ được chứ.
“Bắc - Long Vương, ngươi phản loạn nhiều năm, lòng mang bất chính. Hôm nay lại thi triển cấm thuật giết hại nhiều đồng tộc, tội ác không thể tha. Ta, Tử Nghiên, nhân danh Long Hoàng phán ngươi tội chết. Ngươi còn gì để nói không?”
m thanh lanh lảnh, lạnh nhạt vang lên lần thứ hai. Khác biệt là lần này có thêm một bóng hình xinh đẹp, toàn thân tử y chậm rãi bước ra từ trong hư không, tay nắm chặt chuôi Đồ Long Kiếm đang định trụ Bắc - Long Vương giữa hư không.
Nàng chính là Tử Nghiên, tân Long Hoàng của tộc Thái Hư Cổ Long!
“Đừng giết ta! Ngươi thắng, ngươi thắng rồi! Ta công nhận Long Tộc toàn bộ do Long Hoàng ngươi làm chủ!Từ nay ta sẽ không còn là Bắc - Long Vương nữa!”
Nhận ra người đến là ai và vũ khí của nàng là gì, thân thể của Bắc - Long Vương chợt trở nên cứng đờ, chợt miệng liên tục gào to xin tha.
“Long Tộc vốn do ta làm chủ, bất kể ngươi có công nhận hay không!” - Tử Nghiên lạnh nhạt đáp: “Nếu đây là lời cuối cùng của ngươi, vậy thì… chết đi!”
“Tha cho ta! Ta biết lỗi rồi! Tha cho ta đi mà! Sau này ta tuyệt đối không xuất hiện trước mắt các ngươi nữa…”
Xoẹt!
Không nhiều lời dài dòng. Tòa đã tuyên có tội, bị cáo cũng không có bất kỳ lời biện hộ nào cho bản thân, đã như vậy thì thi hành án thôi chứ còn chờ gì nữa.
Toàn trường trở nên yên tĩnh. Từng người có mặt đều mở to mắt lưu lại hình ảnh đầu lâu Bắc - Long Vương bị Đồ Long Kiếm dễ dàng cắt bay, ai nấy đều thở dài. Hắn làm người tàn nhẫn, bất kể thủ đoạn, đối với địch ác, đối với bản thân càng ác hơn, xem như một đời kiêu hùng. Đáng tiếc, một bước sai vạn dặm đau. Từ thời điểm hắn chọn đứng ở đầu bên kia chiến tuyến với Tử Nghiên và Tiêu Thiên, thì thanh danh vị kiêu hùng của Thái Hư Cổ Long nhất tộc này đã sớm được định là sẽ không được lưu lại một cách tốt đẹp rồi.
Kẻ thua là thế, còn người thắng đương nhiên là hoàn toàn ngược lại.
“Long Hoàng đại nhân vạn tuế!”
“Long Hoàng đại nhân vạn tuế!”
“Long Hoàng đại nhân vạn tuế!”
“...”
Tử Nghiên xuất hiện đúng lúc, trảm người đúng tội, bằng đúng vũ khí truyền thuyết, làm đúng phận sự Long Hoàng khiến dân tâm một lần duy nhất được đẩy lên đỉnh điểm. Có thể nói nếu trước đây việc nàng tự xưng Long Hoàng còn nhận phải nhiều phản đối và ý kiến trái chiều, thì sau cuộc thẩm phán ngày hôm nay, mọi thứ đã triệt để đi vào quỹ đạo.
Đáng nói là, người đóng góp rất lớn vào chiến tích này, chính là Yêu Minh, không biết từ lúc nào đã rời khỏi hiện trường. Còn kẻ đứng sau giật dây toàn bộ chiến dịch, là Tiêu Thiên, lại vắng mặt ẩn sâu công cùng danh.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 486: kết thúc!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 486: Kết thúc!
Danh Sách Chương: