◆ Phải, em ấy tự gọi mình là idol đáng yêu nhất.
“—— em, là Saikawa Yui! Em là một idol!”
Chưa xong việc này, thì việc khác đã kéo đến.
Ở vị trí thám tử, mọi chuyện cứ liên tiếp xuất hiện.
Đứng ở trước nhà ga trong một buổi nhá nhem tối của ngày nghỉ, người ủy thác mới này đang tự giới thiệu về bản thân mình cho tôi và Natsunag, hình như cô bé đã nghe được lời đồn liên quan đến tôi từ chỗ nào đó thì phải.
Saikawa Yui —— hiện đang là idol nhận được sự chú ý ở Nhật Bản, một cô gái học sinh cấp hai có khả năng ca hát tài giỏi.
Bắt đầu sự nghiệp từ khoảng năm lớp sáu, khi còn đang học tiểu học, lúc đó cô ấy đã có phong cách nhảy múa và ca hát rất khác biệt, và quan trọng hơn, cô ấy có một ngoại hình rất dễ thương, nên rất nổi tiếng ở trong mắt mọi người, bất kể là nam nữ già trẻ. Chỉ cần bán đĩa CD, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ đứng ở hạng nhất. Hơn nữa, vì gương mặt dễ thương, nên cô ấy cũng thường xuyên xuất hiện ở trên bìa của tạp chí cũng như là quảng cáo ở trên TV.
…Thế nhưng, nói đi thì phải nói lại, Saikawa Yui sao.
Này, Siesta, chuyện này cũng là tình cờ sao? Hay là ——
Mọi chuyện cũng thật đáng ngờ, thế nhưng, ngoại trừ cách hỏi bản thân cô bé ra thì tôi cũng không có cách nào khác để hiểu rõ cả.
Idol Saikawa Yui khẽ hít một hơi thật sâu, rồi cô bé gọi tôi và Natsunagi,
“Em muốn nhờ anh chị bảo vệ giúp viên sapphari trị giá ba tỉ!”
Tôi xin nói lại lần nữa, hiện tại đang là ngày nghỉ, giờ cũng đã nhá nhem tối rồi, chúng tôi lại còn đang đứng ở trước nhà ga nữa chứ.
Vậy nên, ở đây có rất nhiều người qua lại cũng là điều có thể đoán được, vậy mà trong tình huống như vậy, một nữ học sinh cấp hai lại mở miệng nói ra những lời dễ gây ra sự hỗn loạn như “viên sapphire ba tỉ”, đương nhiên là sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Vì vậy nên tôi phải thực hiện hành động kế tiếp, đó cũng là điều dễ hiểu thôi,
“Được rồi, anh đã hiểu, nên trật tự cho anh đi”
Tôi dùng tay che miệng của cô gái đang đứng ở trước mặt mình —— cũng chính là nữ sinh cấp hai kiêm luôn idol mà tôi lần đầu gặp mặt.
“Ah…!EH~~~~~!Oahh~~~~~~~~~~~~~!”
“Tốt rồi, bé ngoan, xuỵt —— xuỵt —— “
Tôi kiềm chế Saikawa đang giãy dụa, đồng thời cố gắng che miệng đang ấp úng muốn nói gì đó của cô bé.
Dù sao, tôi vừa giải quyết xong một chuyện.
Đúng vậy, tôi mệt mỏi rồi, tất cả đều là bởi vì, tôi quá mệt mỏi.
Bởi vậy, mặc kệ cô bé là idol nổi tiếng, hay là cô gái nhỏ tuổi hơn so với tôi, dù cho tôi có dùng hai tay để che kín cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, thì chắc chắn ở Nhật Bản cũng không có luật nào để trừng trị một kẻ đang có đầu óc không tỉnh táo như tôi.
“Rõ ràng là em không có viên gì đó trị giá ba tỉ đúng không? Đúng không? Đau quá!....Ah, này, đừng có chạy chứ!”
Thế nhưng, cô bé lại cắn vào tay của tôi, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách với tôi.
“Anh, anh anh anh, anh đang làm cái gì vậy! Anh, anh cho rằng em là ai hả! Em là Saikawa Yui, idol đáng yêu nhất thế thế giới đấy!
(Chú thích: “Saikawa” và “đáng yêu nhất” cùng âm ở trong tiếng Nhật)
“Bình tĩnh một chút nào, Saikawa, mặc dù em rất đáng yêu, nhưng sự thật thì nước bọt đang dính đầy hai tay anh này, rồi sau đấy anh cũng sẽ không dùng tăm bông để lau chúng bằng khuôn mặt vui vẻ đâu. Cũng bởi vì anh quá mệt mỏi nên mới khiến cho em yên tĩnh lại thôi”
“Oaaaaa! Còn tưởng là thám tử, hóa ra anh lại là đồ biến thái!...Eh! Chẳng lẽ anh chính là kẻ phạm nhân đã gửi thư giới thiệu trước đó? Oaaaaaa! Còn tưởng là kẻ biến thái, hóa ra anh lại là tội phạm trộm cướp! Có ai có thể giúp em không! Mau gọi cảnh sát tới đây đi!”
“Haha, thật xin lỗi, quan hệ giữa anh và cảnh sát đã đã không thể nõi rõ rồi”
“Sao, sao có thể như vậy được! Chẳng lẽ từ dưới lên trên của quốc gia này đều bị cướp mất rồi sao! Cảnh sát, luật sư, chính trị gia, toàn bộ đều đứng cùng một bên với kẻ trộm đồ lót sao!”
“Chờ một chút đã, đừng tự tiện kết hợp biến thái với kẻ trộm cướp, sau đó đổi thành biệt danh là kẻ trộm đồ lót chứ! Đừng có tội danh đó gán ghép cho anh, chẳng may sau khi anh vào tù, rất có thể sẽ bị những phạm nhân khác bắt nạt! Cơ mà, anh cũng không phải là biến thái, cũng không phải là tội phạm trộm cướp!”
“Không, chỉ cần là tội biến thái thôi cũng đủ đế phán xử ở tù hai nghìn năm rồi”
Đột nhiên xuất hiện âm thanh lạnh thấu xương, để cho tôi bình tĩnh lại.
Khi lấy lại tinh thần, tôi mới nhận ra rằng, mọi người xung quanh đã lùi lại một đoạn trong khi chúng tôi đang đứng ở chính giữa khoảng trống được tạo ra bởi dòng người đông đúc.
“…Natsunagi, đây không phải là lỗi của tôi”
“Tất cả những kẻ tội phạm đều nói như vậy”
Dường như vị cộng tác mới này, cũng thật sự nghiêm khắc.