◆ Bảo vệ bảo vật gia truyền có trị giá ba tỉ là công việc rất đơn giản.
“E —— hèm! Hôm qua là em đã gây rối, thật sự xin lỗi mọi người!”
Hôm qua phải nói là một ngày thực sự mệt mỏi, cho nên tôi và Natsunagi đã chọn một thời gian khác để gặp mặt lại người ủy thác này —— Saikawa Yui. Chúng tôi đến trong nhà của cô bé, rồi ngồi đối diện nhau ở xung quanh chiếc bàn.
Tôi ngồi bên cạnh Natsunagi, còn ngồi ở phía đối diện chính là Saikawa.
Mặc dù chỉ là chỗ ngồi, nhưng sự thật là chúng tôi đã sắp xếp như vậy,
“Sao mà xa thế! Thật sự quá xa luôn! Rốt cuộc chiếc bàn này dài bao nhiêu mét vậy!”
“Eh, vậy sao?! Em chẳng thấy xa chút nào cả!”
“Vậy tại sao em lại phải nói to như vậy với bọn anh”
“Eh, dĩ nhiên là bởi vì nếu như em nói bằng giọng lúc trò chuyện bình thường, không phải là mọi người sẽ không nghe thấy sao!”
“Quả nhiên nhà của em không thích hợp tí nào!”
Tôi thành thật nói vậy.
Đây chính là nhà của Saikawa Yui —— à không, đúng hơn thì đây là biệt thự rồi. Mà có gọi đây là thành lũy thì cũng chả sai.
Sau khi đi qua cánh cửa to lớn ở sảnh vào, nào ngờ còn phải đi tiếp mấy km nữa mới có thể đến được cửa chính thật sự. Mà khi đi vào, trần nhà xuất hiện ở trước mắt chúng tôi trông không khác gì một phần của bầu trời cao xa và rộng lớn, rồi khi đi vào phòng vệ sinh để xem xét, chỗ đó cũng rộng đến mức mà mấy người trưởng thành cũng có thể ở lại.
Nơi ở của Saikawa trông trang nghiêm, xa hoa, lộng lẫy như vậy…Cũng có nghĩa, cô bé là một tiểu thư. Cô bé chính là một người lớn lên trong hoàn cảnh được yêu quý, được cưng chiều. Nên việc cô bé tự gọi mình là “Đáng yêu nhất”, điều này cũng không phải là không thể chấp nhận…Cơ mà, có thể chấp nhận sao?
Tạm gác những chuyện này sang một bên đã, nói tóm lại thì tôi và Natsunagi đã gặp cô bé này ở trước nhà ga đó, ngày hôm sau, vì muốn tìm hiểu rõ nội dung ủy thác của Saikawa, nên bọn tôi mới đến nhà của cô bé.
Chỉ là, trước đó,
“Mắt trái của em, bị thương sao?”
Không phải là hướng thẳng nữa, mà tôi lại lần nữa ngồi ngang bằng với hai bên của chiếc bàn dài (đáng lẽ từ đầu nên ngồi như vậy), sau đó đưa ra câu hỏi như vậy.
(Chú thích: Xin lỗi ae, bên bản fan trans tiếng trung dịch thế này, tạm thời vẫn khó hiểu, cho nên để tạm ở đây, có gì tôi sẽ sửa lại nhé)
Mặc dù hôm qua cũng đã thấy, nhưng hiện tại mắt trái của Saikawa vẫn bịt lại như cũ. Nhân tiện, kể cả khi cô bé xuất hiện ở trên TV, hay là lúc xuất hiện ở trên bìa của tạp chí, tôi nhớ là cô bé đều luôn đeo một cái bịt mắt hình trái tim.
“Eh —— em nên nói sao đây, là thuộc tính của nhân vật chăng? Chắc là thế đó anh”
Idol cũng phải cố gắng để sinh tồn. Saikawa mỉm cười nói vậy.
Ngay cả lúc bí mật gặp mặt mà cô bé cũng muốn giữ vững điều này, xem ra ý thức về nghề nghiệp cũng cô bé cũng khá cao đấy chứ.
“Nhân tiện, ngày trước con mắt của em cũng bị thương nên phải đeo bịt mắt”
“Eh, những chuyện này thì chúng ta cứ tạm gác qua trước đã”
“Trong tình huống như thế này thì câu nói đó đáng lẽ phải do em nói ra chứ”
…Được rồi, tranh thủ thời gian để tôi đi vào vấn đề thôi.
“Lần này đột nhiên đặc biệt mời mọi người đến đây, em thật sự xin lỗi, thế nhưng em vội vã như vậy, cũng bởi vì em cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi”
“Ah —— về chuyện viên kim cương ba tỉ kia sẽ bị trộm sao”
Tôi nhớ tới lời nói của Saikawa lúc đứng trước nhà ga vào ngày hôm qua.
“Không phải là kim cương, mà là sapphire…Mà này, anh có nghiêm túc nghe lời nói của em không đấy?”
Eh, mình bị lộ rồi sao, thật ra thì hôm qua tôi không thể nào mà cưỡng lại được sự mệt mỏi cả…Nói đúng hơn thì, trong đầu tôi có quá nhiều chuyện để nghĩ, cho nên không có quá để ý đến chuyện này.
Trước mặt của Natsunagi, tôi cũng nghĩ bản thân chí ít phải yên lặng một chút, nhưng dù sao thì tôi cũng là con người.
Vốn tưởng rằng người từng là cộng tác của mình đã chết, nào ngờ đâu trái tim của cô ấy vẫn còn sống…Mà hiện tại, trái tim đó vẫn luôn động viên ở ngay bên cạnh tôi.
Chỉ cần là như vậy thôi, trong lòng tôi cũng đã mãn nguyện rồi. Thế nhưng, nếu như tôi định nói ra những chuyện sầu não như vậy, trái lại thì có cảm giác bản thân sẽ bị nguyên cộng tác chế giễu.
“Nhắc mới nhớ, anh là thám tử sao? Người em cần tìm là thám tử cơ …”
Đột nhiên bị chỉ ra điểm này. Nhưng, quả thật, đúng như Saikawa đã nói.
Từ bốn năm trước, tôi vẫn luôn chỉ là một trợ thủ, mà hiện tại thám tử cũng đã ——
“——Không sai, mọi chuyện rắc rối, hãy giao cho chị, vị thám tử lừng danh Natsunagi Nagisa giải quyết đi”
Natsunagi lộ ra vẻ mặt đắc ý, ôm lấy hay tay giống như đang nói “Thế nào!”.
Thật là, cô ấy lấy sự tự tin này ở đâu ra vậy.
“Vậy thì, Saikawa-san, em có thể nói rõ và tỉ mỉ về mọi chuyện cho bọn chị được không?”
Chỉ là, nếu bản thân cô ấy có lòng hăng hái như vậy, tôi cũng không định phá hoại lòng hăng hái của cô ấy, dù sao tôi cũng chỉ là trợ thủ mà thôi.
“Thật ra…”
Sau đó, Saikawa nói rõ với bọn tôi, nguyên nhân mọi chuyện đã khiến cho cô bé phải đưa ra ủy thác này.
“Thì ra là vậy”
Sau khi nghe xong, Natsunagi khẽ gật đầu.
Căn cứ vào lời nói của Saikawa, mọi chuyện chính là như vậy.
Có một ngày, biệt thự này, cũng chính là nhà của Saikawa, đã nhận được một bức thư.
“Trong buổi hòa nhạc quả trứng lớn của Saikawa Yui vào ngày hôm đấy, tôi sẽ lấy đi viên sapphire trị giá ba tỉ”
Bây giờ vẫn còn kẻ trộm thành thật báo tin trước hay sao? Mặc dù chuyện này cũng thật đáng ngờ, song, nếu như mọi chuyện cũng đã thực sự xảy ra như thế, vậy thì đành phải tiếp nhận thôi.
Nói tóm lại, tên tội phạm đã báo trước rất rõ rồi, trong buổi hòa nhạc quả trứng lớn vào ngày hôm đó của idol Saikawa Yui (nghe nói là tổ chức vào một tuần sau), đối phương sẽ có hành động.
Ngăn cản chuyện này xảy ra —— chính là ủy thác mà Saikawa Yui đã đưa ra với chúng tôi.
Thế nhưng, tại sao Saikawa lại có thể tìm được chúng tôi?
Là bởi vì cái thể chất dễ bị cuốn vào những chuyện rắc rối của tôi sao, hay là, do trái tim kia đã thu hút tới.
“Em biết viên sapphire trị giá ba tỉ kia là chỉ thứ gì không?”
“Em biết, em nghĩ đó nhất định là chỉ báu vật trong kho rồi —— báu vậy gia truyền 『sapphire của kì tích 』”
“Báu vật trong kho”, “Báu vật gia truyền”, “Viên sapphire của kì tích”, tất cả đều là những cụm từ rất phù hợp với bầu không khí của câu chuyện này.
…Lại nhắc về kế hoạch đó, tên tội phạm này lại đưa thư để báo trước hắn ta sẽ xuất hiện, thật sự không bị tâm thần đấy chứ?
Hay là, đối phương tự tin rằng, dù cho đưa ra thư báo trước thì hắn vẫn có thể ăn trộm được báu vật đó ra. Đúng là trong những vụ án kiểu này, luôn có những người thích phạm tội để làm thú vui.
“Chỉ là, nếu như đã biết thời gian hắn sẽ phạm tội, vậy thì tại sao em không tăng cường cảnh giới vào ngày hôm đó? Không phải bên trong nhà này có rất nhiều vệ sĩ sao?”
Thật ra, trên đường đi tới căn phòng này, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người đàn ông mặc đồ vest trông rất cường tráng. Chỉ cần giao cho bọn họ xử lý, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải xuất hiện nữa.
“Không, chuyện này là không thể, dù sao ngày hôm đó cũng có buổi hòa nhạc mà”
“Hmm? Ah, bởi vì những người vệ sĩ kia còn phải phụ trách về việc bảo vệ hội trường của buổi hòa nhạc sao?”
“Eh, không phải, bởi vì bọn họ cũng là fan hâm mộ trung thành của em, nên việc đi xem buổi hòa nhạc còn quan trọng hơn so với việc bảo vệ viên sapphire ba tỉ đó”
“Mau đuổi việc hết những người đó đi!”
Rốt cuộc đây là ủy thác gì vậy.
Cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy, IQ của bản thân sẽ bị tổn hại, vậy nên tôi lập tức đứng dậy.
“Chờ một chút, Kimiduka”
Điều bất ngờ là vào giờ phút này, người lên tiếng giữ tôi lại chính là Natsunagi.
“Hiếm khi em ấy mới nhờ chúng ta, chi bằng cứ nghe tiếp một chút đi, được không?”
“…Sao vậy? Trông cô có vẻ rất tích cực nhỉ”
Rõ ràng vừa nãy mới tự xưng mình là thám tử lừng danh, thế mà cô ấy đã đi vào vai trò nhanh như vậy cơ à. Mặc dù có lòng hăng hái như vậy là chuyện tốt…Thế nhưng, nếu như tham gia nhúng tay vào trong những chuyện không cần thiết, nói không chừng sẽ phải cảm thấy hối hận.
Trước tiên cứ bỏ qua một người phải trải qua mười tám năm với cái thể chất rất dễ bị cuốn vào mọi chuyện như tôi đây, hay là vị thám tử lừng danh vô song kia, đối với một người bình thường như Natsunagi mà nói, đây quả là một công việc khá phiền phức …
Natsunagi bỗng áp vào bên tai tôi và khẽ nói,
“Không phải, cậu xem, đây chính lả ủy thác của một đứa trẻ trong một căn nhà như thế này. Nói cách khác …”
…Như vậy thì, có lẽ phần thù lao kia quả thật sẽ rất hậu hĩnh.
“Thám tử cũng không dùng việc kiếm tiền làm mục đích của công việc”
“Cho dù là như vậy, tiền vẫn rất cần thiết đúng không? Dù sao, cũng chẳng thể biết trước được sau này chúng ta sẽ phải dính vào những chuyện như thế nào nữa”
…Điều này, quả thật chính xác, theo như kinh nghiệm trong hành trình đi lang thang ba năm đó, đương nhiên là tôi hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền hơn ai hết.
Thế nhưng, chỉ bởi vì như vậy mà….
Natsunagi, cô ấy đã giác ngộ được đến như vậy rồi sao. Thế thì sau này, có khi mọi chuyện sẽ giống như những việc mà tôi và Siesta đã từng trải qua trong ba năm đó, hằng ngày có lẽ sẽ một đi không trở về, bởi vì đã giác ngộ được như vậy nên cô ấy mới ——
“Áo tắm mới…”
“Này”
…Được rồi, cho dù mục đích có hơi thay đổi đi một chút, nhưng tiền quả thật là thứ rất quan trọng.
Đương nhiên là không phải vì tôi muốn thấy áo tắm của Natsunagi đâu. Chẳng qua là tôi muốn quay trở lại vị trí đó một lần nữa mà thôi.
Hơn nữa,
Đây cũng không phải là ủy thác của người khác, mà là của Saikawa Yui, idol Nhật Bản.
Lời ca mà người con gái đó (Siesta) đã hát vào hai năm trước bỗng vang lên bên tai tôi.
“Vậy thì, ý em là trong ngày của buổi hòa nhạc đó, em muốn anh và Natsunagi bảo vệ bảo vật ở trong kho của ngôi nhà này sao?”
“Ah, đúng thế, chính là như vậy đấy anh”
Này, làm sao mà em lại có thể tùy hứng như vậy, anh cố mãi mới có được lòng hăng hái đấy.
“Cơ mà, em giao trực tiếp chuyện này cho cảnh sát xử lý không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Em cũng có nói rồi, nhưng bởi vì đây chỉ là một phong thư báo trước, cho nên bọn họ cũng không quá để ý chuyện này”
…Nói cũng đúng.
Thường thì sau khi mọi chuyện xảy ra, cảnh sát mới bắt đầu có hành động.
Nói như vậy thì có vẻ hơi bợ đỡ…Nhưng, đúng như ý nghĩa của những từ đó, số tiền được nhắc đến ở đây là rất lớn, chỉ cần nói cho họ điều này, chắc là có thể khiến cho bọn họ hành động.
“Cảnh sát đã bị mua chuộc, quả là ý nghĩa mà chỉ biến thái mới có”
“Anh còn chưa nói cái gì mà”
“Đúng thật là em đã từng nghĩ như vậy, nhưng nếu đã không có bánh mì, vậy thì mua lại tiệm bánh mì là được rồi”
“Đây là cái ý nghĩ quái quỷ gì vậy, ngay cả Marie Antoinette nghe xong cũng sẽ cảm thấy kinh hãi!”
(Chú thích: Marie Antoinette được cho là đã từng nói: “Nếu họ không có bánh mì để ăn, hãy để họ ăn bánh kem” khi nghe tin những người nông dân chết đói do không đủ bánh mì để ăn, mặc dù lịch sử không hề ghi chép lại là bà đã từng nói như vậy)
Rõ ràng có vẻ ngoài đáng yêu như vậy, nhưng cô bé này lại không am hiểu sự đời.
Tay trái của cô bé nhanh chóng cầm chiếc cốc, rồi uống trà một cách tao nhã, nhưng trông có vẻ vẫn còn hơi lúng túng.
“Tóm lại, hiện tại em sẽ đưa hai người đi xem bảo vật trong kho trước”
Sở dĩ cô bé kết thúc cuộc trò chuyện này, chắc là do cô bé cảm thấy nói chuyện nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên bọn tôi mới đứng dậy cùng với Saikawa.
Chỉ là, vẫn còn một vài vấn đề.
“Này, Saikawa”
Tốt hơn là tôi nên giải quyết trước sự nghi ngờ này đã.
“Vì sao người ủy thác lần này —— lại là em, Saikawa Yui?”
Không phải bố, cũng không phải mẹ.
Rõ ràng có người muốn đến trộm bảo vật gia truyền của nhà Saikawa, vậy tại sao người lớn lại không có tham gia vào cuộc thảo luận này?
Đối với câu hỏi được đưa ra một cách đương nhiên như vậy, Saikawa ——
“Cha mẹ em đã qua đời vào ba năm trước, cho nên hiện tại chủ nhà của nhà Saikawa, chính là em”
Cô bé đáp lại như vậy, rồi nở nụ cười mà tôi thường xuyên nhìn thấy ở trên TV.
Tôi cũng cảm thấy, làm idol thực sự là một công việc vất vả.