◆ Tôi sẽ không chết đâu.
Sau đó, theo sự dẫn đường của Saikawa, chúng tôi đi đến kho bảo vật, đồng thời đi bộ một lần trong nhà của cô bé, sau khi trao đổi một chút về phương thức liên lạc, thì hiện tại chúng tôi sẽ tạm giải tán trước.
Kế tiếp, ở trên con đường đi về nhà,
“Cô nghĩ thế nào?”
Lúc này mặt trời đã lặn, tôi hỏi Natsunagi đang đứng ở cạnh mình như vậy.
“Nghĩ thế nào là sao?”
“Ủy thác này, chúng ta có thể giải quyết được sao?”
“So với tưởng tượng của tôi thì có hơi khác…Tôi nói thế, cậu có tức giận không?”
“Sao mà cô lại cho là tôi sẽ tức giận vậy”
Mặc dù tôi đã nói là cô ấy không cần phải trở thành vật thay thế của ai, nhưng Natsunagi vẫn chủ động trở thành thám tử. Thuận theo tình thế mà làm theo, trong chuyện đó nhất định tồn tại yếu tố này, và chắc chắn cũng có một phần là bởi vì cô ấy trong lúc nhất thời đã bị nhiệt huyết của bản thân làm cho ấm đầu.
(Chú thích: Tôi dùng từ ấm đầu, chắc ae cũng hiểu ẩn ý của nó nhỉ)
Hơn nữa, đột nhiên chúng tôi nhận được ủy thác này, công việc cũng có hơi khác so với thám tử bình thường, cho nên cô ấy có hơi luống cuống cũng là chuyện dễ hiểu.
“Tôi đùa thôi. Chỉ là, làm thám tử cũng không dễ dàng một chút nào”
“Dù sao thì, có lẽ cuộc sống hằng ngày của một nữ sinh cao trung bình thường như cô sẽ một đi không trở lại như vậy đấy”
“Tôi cứ tưởng rằng, công việc của thám tử chỉ là đi tìm mèo nhà bị lạc mà thôi”
“Bây giờ cô hãy lập tức xin lỗi những người thám tử đang làm việc trong cả nước đi”
…Nói thì nói vậy, nhưng ở một mức độ nào đấy, nhận thức của Natsunagi như vậy thì cũng không có sai.
“Hôm qua”
Dưới ánh đèn đường, Natsunagi nói vậy rồi bỗng nhiên dừng bước,
“Tôi đã nằm mơ —— về Siesta-san”
Có lẽ bởi vì những chuyện trước đó mới xảy ra không lâu, cho nên Natsunagi mới nói vậy trong khi nhìn về phía tôi.
“…Vậy sao, cô ấy còn tốt chứ”
“Nói chung thì cô ấy rất xinh”
“Đó là điều đương nhiên rồi”
“Không, tôi chẳng cảm thấy điều này có gì đáng để Kimiduka phải kiêu ngạo cả”
…Lại nói về chuyện đó, vậy thì Natsunagi hẳn là chưa từng gặp qua Siesta. Nói cách khác, sau khi nghe những lời mà tôi nói ra trước đấy, có lẽ chính bản thân cô ấy đã tưởng tượng ra Siesta ở trong mơ rồi.
“Cô ấy có nói gì sao?”
“Ah…Hình như, tôi và cô ấy đã cãi nhau một trận”
“Đừng có cãi nhau với người mà cô mới gặp lần đầu ở trong mơ chứ…”
Chỉ là, cũng không phải là không thể hiểu.
Siesta và Natsunagi, tính cách của hai người gần như trái ngược…Một người là lý trí, một người là cảm tính. Mặc dù vậy, hai người đều rất tích cực làm việc, ở phương diện này thì có thể nói hai người có hơi giống nhau.
“Khi mà hai người đều nói một cách thỏa thích, ai cũng không thể thuyết phục được ai, vậy thì trợ thủ cũng phải có hành động chứ”
“Tôi tuyệt đối không muốn xem cuộc chiến quyết tử giữa những người phụ nữ đâu”
“Thế nhưng cuối cùng, “
Natsunagi hít một hơi,
“Tất cả đều giao cho cô”, cô ấy nói như vậy.
Dưới ánh đèn đường, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
“...Nguyên nhân mà hai người cãi nhau, có liên quan đến tôi sao?”
Dù sao thì cũng cảm thấy bắt đầu xấu hổ, tôi đang chuẩn bị nói một vài câu đùa thỏa đáng để qua quýt đi chuyện này… Thế nhưng,
“…! Chúng ta không, không có tranh đoạt Kimiduka gì đâu”
“Eh, phản ứng này của cô là sao vậy, trái lại thì tôi cảm thấy có hơi bối rối đấy…”
“Ah —— aahh —— ! Câu chuyện này kết thúc rồi!”
Thế là Natsunagi cứ như thế mà vội vã cắt ngang câu chuyện, rồi cô ấy lại dùng tay mình để quạt mát trên mặt mình. Lúc này, nhiệt độ trong không khí hẳn là đã giảm xuống rồi chứ.
“Nói tóm lại! Tôi chính là thám tử, còn Kimiduka thì là trợ thủ, hai người chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng”
Rồi rồi, dù sao vẫn còn liên quan đến áo tắm của cô mà”
“Kimiduka thật sự muốn xem? Xem bộ dáng của tôi khi mặc đồ tắm”
“Ah —— tôi muốn nhìn, cực kì muốn nhìn”
“Tôi cảm thấy có hơi tức rồi đấy”
Natsunagi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của tôi,
“Được rồi, cũng không phải là không thể”
“Thật có thể chứ?”
“Vậy thì, sau khi giải quyết ủy thác này một cách bình an vô sự, cậu có muốn cùng tôi đi bờ biển không?”
“Đừng có bỗng nhiên cắm flag tử vong như vậy chứ”
“Sẽ không chết đâu,”
Sau đó, Natsunagi đi về phía trước mấy bước, rồi xoay người lại,
“Tôi sẽ không chết. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu một mình, rồi tự ý chết đi đâu”
Tôi thề với trái tim này.
Natsunagi nói như vậy, rồi đưa tay đặt lên trên ngực trái của bản thân.
“Vậy sao”
Trong bầu trời đêm được nhuộm mực, có một vầng trăng sáng đang treo lơ lửng ở trên đó,
Hướng về phía ánh trăng xa vời kia, chúng tôi cùng nhau dạo bước về phía trước.