“Cuối cùng tên khốn kia cũng đến!”
“Con muốn băm xác tên đó thành vạn mảnh!”
Quận chúa lạnh lùng quát to.
“Nếu mấy người dám động vào thiếu chủ, quân Thiên Sách sẽ không buông tha cho các người!”
Đoạn Thiên Bằng ngẩng đầu nói.
“Quân Thiên Sách?”
“Tên đó và quân Thiên Sách có quan hệ gì?”
Lý Nguyên nhíu mày, hỏi Đoạn Thiên Bằng.
“Ngài ấy chính là đệ tử của quân chủ quân Thiên Sách, mấy người dám động vào ngài ấy, quân Thiên Sách sẽ bắt các người trả giá!”
Đoạn Thiên Bằng hét lớn.
Nghe vậy Lý Nguyên biến sắc, vô cùng khiếp sợ.
Xuyên Vương nhíu mày, ánh mắt lóe lên.
“Không ngờ hắn ta lại là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
“Không phải chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rồi sao?”
Lý Nguyên nói.
“Quân chủ anh dũng thần võ, sao có thể chết được?”
“Mấy người dám động vào đệ tử của quân chủ, chờ hối hận đi!”
Đoạn Thiên Bằng lạnh nhạt nói.
Bốp!!!
Quận chúa vung roi quất lên người Đoạn Thiên Bằng, da tróc thịt bong, lộ ra xương trắng.
“Đệ tử quân Thiên Sách thì sao? Ba ta còn là vương gia kìa!”
Quận chúa khinh thường nói.
“Vương gia…”
Lý Nguyên lo lắng nhìn về phía Xuyên Vương.
“Sợ cái gì?”
“Con gái của ta nói đúng, hắn ta là đệ tử của chiến thần Thiên Sách thì sao?”
“Không lẽ bổn vương còn thua kém chiến thần Thiên Sách?”
Xuyên Vương uy nghiêm quát.
Lý Nguyên run lên, cúi người nói: “Vương gia mạnh hơn chiến thần Thiên Sách kia rất nhiều!”
"Thời đại của chiến thần Thiên Sách đã hết, hơn nữa chiến thần Thiên Sách dám xuất hiện, có rất nhiều người đuổi giết ông ta, cho dù ta giết đệ tử của ông ta thì ông ta có thể làm gì được ta?”
Xuyên Vương khinh thường nói: “Còn quân Thiên Sách, ha hả!”