Một đám thủ vệ bay vào, nện mạnh trên mặt đất, hộc máu bỏ mình!
Diệp Phàm cầm thanh kiếm ngắn màu đen, đằng đằng sát khí đi đến, Hoa Hồng Đỏ theo sát phía sau!
Đám người Xuyên Vương, Lý Nguyên, quận chúa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Cuối cùng cũng đến!”
Quận chúa thấy Diệp Phàm xuất hiện, lạnh lùng quát to.
Diệp Phàm nhìn thấy quận chúa cầm roi, lại nhìn thấy Đoạn Thiên Bằng bị trói trên cột, vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, đồng tử co rụt lại, trong mắt lóe lên sát ý vô tận.
“Đáng chết!”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm quận chúa, hai mắt đỏ đậm, gằn từng chữ một.
Lời của hắn truyền vào trong tai của quận chúa, cả người vô thức run lên, tim đập nhanh, cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này, mấy ngàn quân quận vệ của Xuyên vương phủ xông đến, bọn họ cầm súng ống chĩa thẳng vào Diệp Phàm!
“Thiếu chủ, đi nhanh đi!”
Đoạn Thiên Bằng thoi thóp nói.
“Thằng ranh, mày là người đã đánh con gái tao?”
“Có vài phần gan dạ sáng suốt, quả nhiên là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
Xuyên Vương đứng dậy, uy nghiêm nói!
“Tất cả các người đều đáng chết!”
Diệp Phàm lao thẳng về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Lập tức chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách khí!”
Lý Nguyên chỉ tay vào Diệp Phàm, quát to.
Diệp Phàm như không nghe thấy đối phương nói gì, tiếp tục đi về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Nổ súng!”
Lý Nguyên hét lên.
Đùng đùng đùng!!!
Mấy ngàn chiến sĩ quân quận vệ bóp cò súng, vô số viên đạn bắn về phía Diệp Phàm, muốn bắn hắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng những viên đạn đó cách Diệp Phàm 1cm thì đều dừng lại.
Diệp Phàm bùng nổ một kình khí khủng bố, những viên đạn đó quay ngược lại, bắn ngược về phía đám quân quận vệ kia.
Phụt phụt phụt!
Chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn quân quận vệ đã bị viên đạn bắn thành cái sàng, ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng!