Tại một ngã tư trong thành phố.
Triệu Hữu Dung đang đứng chỉ huy giao thông thì bất ngờ có một chiếc taxi chạy ngang qua trước mặt cô.
Ngồi trên xe là Diệp Phạm, xe của anh bị Giang Tuyết đụng phải, còn đang sửa nên chỉ có thể bắt taxi.
“Là anh ta!”
Triệu Hữu Dung vừa nhìn thấy Diệp Phàm thì hai mắt đã sáng lên!
Lập tức, Triệu Hữu Dung cưỡi mô tô bên cạnh đuổi theo.
Diệp Phàm bắt taxi tới một con đường cách thành phố mấy chục dặm.
Hắn lặng lẽ đứng sang một bên chờ cái gì đó.
Rất nhanh, Triệu Hữu Dung đã cưỡi xe mô tô tới.
Cô dừng xe, cởi mũ bảo hiểm rồi đi về phía Diệp Phàm.
“Sao lại là anh?”
“Tôi cũng đâu có lái xe!”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Triệu Hữu Dung.
“Anh chạy tới đây làm gì?”
Triệu Hữu Dung nói.
“Tôi tới đây là phạm pháp à?”
“Cô quản hơi nhiều rồi thì phải!”
Diệp Phàm đáp.
“Anh...”
Thấy thái độ của Diệp Phàm, Triệu Hữu Dung giận không chỗ phát tiết.
“Tên khốn nhà anh, tôi phải đưa anh tới Lưu Ly Quốc mới phải!”
Triệu Hữu Dung hừ một tiếng.
“Sao cô biết chuyện này? Lẽ nào cô cũng là người của chiến bộ Long Quốc?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Triệu Hữu Dung.
“Hừ, chút chuyện như vậy, sao bản tiểu thư lại không biết, nhưng tôi sẽ nói anh biết bí kỹ của chiến thần Thiên Sách, anh với ông ấy có quan hệ gì?”
Đột nhiên, Triệu Hữu Dung tò mò hỏi Diệp Phàm.
“Không liên quan tới cô!”
Nghe Diệp Phàm nói xong, Triệu Hữu Dung tức tới mức hận không thể đánh cho hắn một trận.
Vút vút vút!!!
Lúc này có tiếng xe ô tô vang lên.
Mấy chục xe tải lớn từ xa đi tới nối thành một hàng dài, trông cực kỳ hoành tráng!
“Tôi còn chuyện phải làm, nếu cô không có việc gì thì có thể đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua Triệu Hữu Dung, đi về phía giữa đường, đứng ngay trước đống xe tải.
“Anh làm cái gì thế?”
Triệu Hữu Dung thấy Diệp Phàm đứng giữa đường thì giật mình gọi lớn.
Kít kít kít!!!
Lúc này, tài xế dẫn đầu thấy Diệp Phàm đang đứng giữa đường thì đạp phanh gấp, một hồi tiếng phanh gấp vang lên, hàng xe tải phía sau đều dừng lại.
Một đám người mặc chiến giáp màu trắng trực tiếp bước xuống xe, xếp thành từng hàng, khoảng chừng một nghìn người.
Bọn họ là những chiến sĩ tinh anh nhất của quân Bạch Hổ!
“Thằng ranh này muốn chết à?”
“Lại dám đứng ở đây?”
Một gã đàn ông cao lớn, dữ như hổ bước xuống quát Diệp Phàm.
Hắn ta là một trong ngũ hổ dưới trướng quân chủ quân Bạch Hổ.
“Mấy người không phải tới giết tôi sao? Tôi đặc biệt tự dâng tới cửa, đỡ cho mấy người phải đi nhiều như vậy!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Nghe Diệp Phàm nói như vậy, ánh mắt Chiến Hổ nheo lại, lộ ra vẻ sát ý.
“Cậu chính là Diệp Phàm kia?”
Chiến Hổ lớn tiếng quát.
“Ngay cả mục tiêu muốn giết cũng không nhận ra, năng lực nghiệp vụ của các người cũng quá kém rồi!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Oắt con, cậu cũng có chút bản lĩnh, còn biết cả chúng tôi tới đây!”
“Cậu giết bao nhiêu người của quân Bạch Hổ như vậy, hôm nay Chiến Hổ tôi và nghìn quân Bạch Hổ sẽ cho cậu biết, thế nào là thực lực chân chính!”
Chiến Hổ nhìn Diệp Phàm với ánh mắt muốn giết người.
Hắn ta phất tay, một nghìn quân Bạch Hổ trực tiếp xông tới.
Một nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ, từng người từng người đều mang vẻ mặt cay nghiệt, ánh mắt sắc như dao, hung ác như hổ, bọn họ toát ra ý giết chóc, giống như một đám yêu ma bước ra từ trong biển máu, so với các chiến binh Bạch Hổ trước đó còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.
“Bạch Hổ Doanh”
“Đó không phải là những tử sĩ đáng sợ nhất của quân Bạch Hổ sao?”
Triệu Hữu Dung nghe thấy Chiến Hổ nói như vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lúc trước, cô từng nghe tới Bạch Hổ Doanh của quân Bạch Hổ.
Bạch Hổ Doanh chính là sự tồn tại đáng sợ nhất của quân Bạch Hổ.
Chiến sĩ thuộc Bạch Hổ Doanh có thể xem như tử sĩ, một khi ra tay, không giết được kẻ thù thì sẽ không bỏ qua.
Vì để giết người, bọn họ không tiếc trả bất cứ cái giá nào, bao gồm cả việc bỏ qua tính mạng của mình!
Bạch Hổ Doanh đáng sợ thế nào, cả chiến bộ Long Quốc đều biết!
Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy chiến sĩ Bạch Hổ Doanh ở nơi này, hơn nữa lại còn là một nghìn người!
“Khoan đã!”
Triệu Hữu Dung trực tiếp che chắn trước người Diệp Phàm, nói với đám người Chiến Hổ.
“Cô là ai? Tránh ra!”
Chiến Hổ quát Triệu Hữu Dung.
“Quân Bạch Hổ các người sao có thể điều động quân đội, tự ý rời khỏi nơi đóng quân? Các người đây là đang vi phạm quy định của chiến bộ!”
Triệu Hữu Dung nói với Chiến Hổ.
“Con ranh này ở đâu ra vậy, dám quản chuyện của Bạch Hổ Doanh!”
Chiến Hổ nhìn Triệu Hữu Dung khinh thường nói.
“Này cô, bảo cô đi cô còn chặn ở đây làm gì, vướng víu!”
Diệp Phàm trực tiếp xách lấy áo của Triệu Hữu Dung, ném qua một bên.
“Người này, tôi đang giúp anh đấy anh không biết à!”
Triệu Hữu Dung bị quăng trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Mặc dù cô biết thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng đối mặt với hắn lúc này chính là Bạch Hổ Doanh hung hãn rất của quân Bạch Hổ, hơn nữa còn có tới một nghìn người!
Hổ có mạnh tới đâu cũng không ngăn được đàn sói!
Cho dù thực lực người này có mạnh, muốn một mình địch một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, đây là điều không thể, huống chi còn có Chiến Hổ, một trong ngũ hổ của quân Bạch Hổ.
Ngoại trừ quân chủ, ngũ hổ là năm vị tướng lĩnh mạnh nhất quân Bạch Hổ, họ đều rất hung hãn!
Ngoài Chiến Hổ còn có một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh.
Với đội hình này, tìm toàn bộ Long Quốc cũng không có ai đơn thương độc mã chống lại được.
Chỉ là tên khốn này không biết điều mà ném cô ra ngoài, Triệu Hữu Dung tức giận đến đau cả ngực!
“Giết!!!”
Chiến Hổ nhìn Diệp Phàm, hạ mệnh lệnh.
Một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đồng loạt hét lên, cầm trong tay vũ khí, giết xông về phía Diệp Phàm.
Một nghìn người này phát ra sát khí đáng sợ, trong mắt tràn đầy ý muốn giết người, lao về phía Diệp Phàm, vẻ mặt hung dữ không thể địch lại!
Lúc này, dù là cường giả khi đối mặt với chiến trận này, e là cũng sẽ bị sợ tới nhũn hai chân!
Nhưng Diệp Phàm lại rất thoải mái, lộ ra vẻ bình tĩnh.
Bịch bịch bịch!!!
Rất nhanh, Diệp Phàm đã ra tay.
Hắn vừa ra tay, binh lính của Bạch Hổ Doanh lần lượt bay ra ngoài, ngã xuống đất kêu gào, không mất tay thì cũng gãy chân!
Nhưng mà, cảnh tượng này cũng không hề làm đám binh lính Bạch Hổ Doanh hoảng sợ, ngược lại càng xông tới hung hãn hơn, bọn họ đều trong trạng thái không sợ hãi, lao về phía Diệp Phạm, muốn giết chết hắn!
Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị đám binh lính Bạch Hổ Doanh bao vây, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“Tên này chết chắc rồi!”
Triệu Hữu Dung lắc lắc đầu.
“Vì sao anh ta xảy ra chuyện, mình lại có chút trống vắng thế nhỉ?”
Lúc này, Triệu Hữu Dung nhíu mày.
Cô và Diệp Phàm mới chỉ gặp nhau chưa tới ba lần, nhưng hiện tại trông thấy đối phương xảy ra chuyện, trong lòng cô lại thấy vắng vẻ!
Ầm!!!
Nhưng ngay lúc này, một đinh ai nhức óc vang lên.
Đám chiến sĩ Bạch Hổ Doanh đang bao vây Diệp Phàm bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, từng người từng người ngã lăn trên mặt đất, không ngững nôn ra máu, mất đi năng lực chiến đấu.
Diệp Phàm đứng ở nơi đó, bình an vô sự, toàn thân có một luồng năng lượng vô hình dâng trào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Chiến Hổ trầm xuống, hắn có chút kinh ngạc trước thực lực của Diệp Phàm, nhưng hắn cũng không sợ, gầm lên một tiếng rồi vung quyền đánh Diệp Phàm.
Nắm đấm của gã ta được làm bằng găng tay kim loại, phía trên còn có gai, một khi đánh trúng người, chỉ riêng găng tay cũng đủ gây ra sát thương lớn, chưa kể sức mạnh của gã ta còn như mãnh hổ, liệu có bao nhiêu người có thể cú đấm của Chiến Hổ!
“Cút!!!”
Nhưng mà Diệp Phàm không hề có ý ra tay, mà chỉ quát lên một tiếng, hắn giơ chân lên, một cỗ sức mạnh vô hình đạp thẳng vào người Chiến Hổ.
Phụt phụt!!!
Chiến Hổ như bị giáng một đòn cực mạnh, cả người bay ngược ra ngoài, đập xuống mặt đất nôn ra máu, hôn mê ngay tại chỗ!
Những chiến sĩ còn lại của Bạch Hổ Doanh cũng bị luồng không khí vô hình này tác động, bọn họ đều bay ra ngoài rồi ngã xuống đất, phun ra máu.
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Diệp Phàm thay đổi, trên người hắn bộc phát ra một cỗ sát khí đáng sợ, khiến người ta hít thở không thông!