“Năm đó, chính bọn mày đã diệt nhà họ Diệp?”
Khuôn mặt của Diệp Phàm tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào năm người này, trên người tản ra khí thế quyết đoán bao phủ không gian nơi này, làm người có cảm giác như đứng trong núi xác biển máu, hít thở không thông!
“Đúng vậy, năm đó chính bọn tao đã tiêu diệt nhà họ Diệp, đáng tiếc đã để một đứa nhóc là mày chạy thoát!”
“Tao còn tưởng rằng mày đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó rồi cơ, không ngờ không chỉ còn sống, lại còn học được võ nghệ, có chút bản lĩnh!”
“Nhưng đáng tiếc, mày vẫn phải chết!”
“Để mày sống lâu mười tám năm cũng coi như ơn huệ của ông trời dành cho mày!”
“Hôm nay…”
Người đàn ông đeo mặt nạ mặc vest đen cầm đầu năm người kia, lạnh lùng quát to.
Nhưng người này còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt người này, duỗi tay bóp chặt cổ hắn ta.
Người này còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hắn ta lấy lại phản ứng, thân thể đã không thể động đậy, cổ bị Diệp Phàm bóp chặt không thể hô hấp.
Lúc này, sắc mặt của bốn người còn lại thay đổi, bọn họ trực tiếp ra tay với Diệp Phàm.
“Quỳ xuống!!!”
Diệp Phàm gầm lên, sát khí khủng bố như núi lửa phun trào, hoàn toàn bộc phát ra, đè ép bốn người này quỳ rạp xuống mặt đất.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Lúc này, bốn vị cường giả bị sát khí của Diệp Phàm trấn áp, quỳ trên mặt đất phun máu.
Mặt nạ trên mặt bọn họ bị hơi thở đáng sợ này đập vụn, lộ ra khuôn mặt dữ tợn thống khổ.
Sắc mặt bọn họ tràn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Không ngờ chỉ dựa vào sát khí trên người mà người này có thể trấn áp bọn họ quỳ xuống đất, thực lực của người này khủng bố đến mức nào?
Hắn mới chỉ hai mươi mấy tuổi, sao có thể mạnh như vậy được?
Ở phía xa, sắc mặt của Triệu Hữu Dung cũng dại ra.
“Nói, chủ mưu đứng phía sau bọn mày là ai, tại sao lại muốn tiêu diệt nhà họ Diệp?”
Diệp Phàm bóp cổ người đàn ông trước mặt này, lạnh băng quát to.
“Không… Không ngờ thực lực của mày lại mạnh như vậy?”
“Không lẽ mày đã…”
“Tao không muốn nghe vô nghĩa!”
Người đàn ông này nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó có thể tin.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, Diệp Phàm lại dùng sức bóp chặt cổ tay, tức giận quát.
“Mày muốn biết?”
“Vậy xuống địa ngục hỏi ba mẹ mày đi!”
Người đàn ông này thở gấp nói.
Rắc rắc!
Diệp Phàm vặn gãy cổ của người này, vứt xác sang một bên, nhìn về phía bốn người còn lại: “Mấy người nói!!!”
Kết quả bốn người này không nói gì, cắn lưỡi tự sát.
Diệp Phàm nhăn mày lại, sát khí biến mất, đi lên kiểm tra thi thể của bọn họ.
Sau đó Diệp Phàm phát hiện một chữ phạt trên người bọn họ, ngoài ra không còn tin tức gì nữa.
Diệp Phàm nhăn mày lại, hắn gọi điện cho Xuân Lan, cho người đến mang năm cái xác này đi, làm Bách Hoa Lâu điều tra lai lịch của năm người này.
“Ba, mẹ!”
“Xem ra con sắp có thể báo thù cho hai người rồi!”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn trời cao, lẩm bẩm tự nói.
Bây giờ chắc chắn người đứng sau vụ diệt nhà họ Diệp đã biết đến sự tồn tại của hắn, cho nên mới cho người đến giết hắn bịt miệng.
Lần này đối phương thất bại, khẳng định sẽ còn cho người đến.
Đến lúc đó Diệp Phàm có thể tìm hiểu nguồn gốc, hoàn toàn tìm được người đứng phía sau, báo thù cho ba mẹ!
“Cô còn đứng ở đây làm gì?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm chú ý đến Triệu Hữu Dung, đi đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Triệu Hữu Dung lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm, hỏi.
“Sao hả? Cô cảm thấy hứng thú với tôi?”
“Tôi nhắc nhở cô một câu, đừng cảm thấy hứng thú với tôi, nếu không tôi sợ cô sẽ yêu tôi!”
Diệp Phàm mỉm cười nhìn Triệu Hữu Dung, trực tiếp rời đi.
“Tên khốn!”
“Còn muốn mình yêu anh ta, đúng là nằm mơ!”
Triệu Hữu Dung nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, tức giận nói.
Nói xong, nhìn về phía chiến sĩ Bạch Hổ Doanh nằm đầy đất, nhăn mày lại: “Gọi điện cho anh cả, tên này rất đáng sợ!”
Tập đoàn Đường thị.
Trong văn phòng của chủ tịch.
Một người đàn ông mặc vest, đeo kính màu vàng, tay cầm một cốc trà, cả người tản ra khí thế của người đứng đầu!
Đường Sở Sở ngồi trước mặt đối phương, nói: “Không biết tổng giám đốc Từ đến đây có chuyện gì?”
“Hôm nay tôi đến để mua sắm phương pháp luyện chế đan Trú Nhan của tập đoàn Đường thị, Từ thị có thể ra giá 10 tỷ!”
Từ Uy đặt cốc trà xuống, nói.
“Dùng 10 tỷ mua sắm phương pháp luyện chế đan Trú Nhan?”
“Tổng giám đốc Từ đang nói đùa sao?”
Đường Sở Sở nhăn mày lại.
“Tổng giám đốc Đường, chỉ cần cô nguyện ý bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, không những có thể có được 10 tỷ, còn có thể có được hợp đồng hợp tác mọi mặt với Từ thị, đến lúc đó ích lợi các cô thu được không chỉ dừng ở con số 10 tỷ!”
Từ Uy mỉm cười.
“Nhưng nếu tôi không bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan, Đường thị có thể có được càng nhiều!”
“Đúng vậy, đan Trú Nhan có tác dụng kinh người, có thể mang đến ích lợi rất lớn cho Đường thị, nhưng nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, với trí tuệ của tổng giám đốc Đường, có lẽ biết rất rõ.”
“Đan Trú Nhan không chỉ có thể mang đến lợi ích khổng lồ cho Đường thị, đồng thời nó cũng mang đến tai họa rất lớn cho Đường thị, bây giờ thế lực trên các nơi đều đang theo dõi đan Trú Nhan của các cô.”
“Trong số đó không chỉ có các công ty tập đoàn lớn, còn có các gia tộc hào môn, thậm chí cả Đế Dô cũng có người theo dõi đan Trú Nhan.”
“Nếu tổng giám đốc Đường còn muốn Đường thị tiếp tục phát triển, vẫn nên bán phương pháp luyện chế đan Trú Nhan cho tôi nhân lúc còn sớm, như vậy các người còn có thể tiếp tục kiếm tiền, nếu không chỉ sợ đến lúc đó không chiếm được gì cả!”
Từ Uy đẩy mắt kính, nở nụ cười tự tin.
“Nếu như tôi vẫn không đồng ý thì sao?”
Đường Sở Sở nói.
Sắc mặt Từ Uy lạnh lùng nói: “Vậy tập đoàn Từ thị và tất cả thương hội Giang Nam sẽ lập tức tiến hành chế tài chèn ép tập đoàn Đường thị, khiến Đường thị các người hoàn toàn hủy diệt trong vòng 3 ngày!”
“Hơn nữa tôi cũng không ngại nói cho cô, sau lưng tập đoàn Từ thị là Ngụy lão của sơn trang Ngụy thị, ngay cả bốn hào môn lớn quận Giang Nam cũng không dám chọc phải Ngụy lão, với chút thực lực của Đường thị các người, cho dù sau lưng cô là nhà họ Đường cũng không đủ cho tôi chơi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi cho cô thêm một ngày để suy nghĩ, hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”
Từ Uy lạnh lùng nói.
“Không cần một ngày, hiện tại tôi có thể cho anh một câu trả lời, anh có thể cút rồi!”
Đột nhiên, Diệp Phàm đi vào văn phòng.
“Mày là ai?”
Từ Uy nhìn Diệp Phàm, nhăn mày lại.
“Đông Mai, vứt tên này ra, không cho phép hắn ta lại bước vào Đường thị nửa bước!”
Diệp Phàm quát to.
“Vâng!”
Đông Mai xuất hiện, túm Từ Uy kéo ra bên ngoài.
“Các người thật to gan!”
Sắc mặt của Từ Uy thay đổi, nhưng không làm được gì cả, Đông Mai túm hắn ta như túm một con gà, biến mất trong văn phòng!
Đường Sở Sở gật đầu.