Thần bài: "Chắc chắn sẽ không lấy được".
Ngô Bình cong môi cười: "Vậy chúng ta cược thử xem!"
Chẳng mấy chốc đã bắt đầu rút thăm, số của Ngô Bình là 13, còn người đánh vòng loại với anh là số 9.
Số 9 là một thanh niên đầu húi cua, mặt mày hiền lành, nước da hơi ngăm. Cả hai được phân đến một võ đài, vừa ra lệnh một tiếng đã bắt đầu chiến đấu.
Ầm!
Số 9 giậm chân một cái, võ đài lập tức chấn động, cơ thể anh ta giống như một viên đạn bắn thẳng về phía Ngô Bình. Ngô Bình bước một bước, chẳng những tránh khỏi thế công của đối phương, còn đánh một chưởng lên lưng anh ta. Thoáng chốc, người này lập tức bay thẳng ra ngoài một đoạn xa như một viên đạn rồi mới dừng lại.
Dựa theo quy tắc, chỉ cần rời khỏi phạm vi võ đài là sẽ thua. Hiển nhiên, số 9 đã thua.
Ầm!
Ở mấy chục mét đằng xa, sắc mặt số 9 hết sức khó coi, quay đầu tức giận trừng Ngô Bình, dường như vô cùng không phục.
Ngô Bình cũng không rảnh quan tâm anh ta có phục hay không, lại quay về ngồi lên quan tài nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cương thi".
Thần bài: "Sao ta có thể là loại sinh vật cấp thấp ấy được chứ".
Ngô Bình hỏi: "Thần bài, ngươi là cái gì?"
Có vẻ như tâm trạng của thần bài đang rất tốt, đáp: "Ngươi có thể gọi ta là 'Sáng Thế'".
Ngô Bình: "Ngươi tên Sáng Thế?"
Sáng Thế: "Ừ, ta không thuộc về thế giới này".
Ngô Bình: "Lẽ nào ngươi thuộc về thế giới chính?"
Sáng Thế: "Đúng vậy, ta thuộc thế giới chính".
Ngô Bình: "Ngươi là sinh vật hay thần linh?"
Sáng Thế: "Ta đến từ hư vô, trạng thái của ta rất khó giải thích. Chỉ khi ngươi tiến vào thế giới chính, trở thành cao thủ ở đó mới hiểu được ta là gì".
Ngô Bình: Được rồi Sáng Thế, sao ngươi cứ phải cá cược với ta vậy?"
Ngô Bình thở dài: "Được rồi. Vậy ngươi là hình thù gì khi ở trong quan tài?"