Một phôi đá khắc lời nguyền độc ác, Sáng Thế đáp: "Khi ta ra đời, mọi người trong phạm mấy chục ngàn dặm đã bị nguyền rủa, nhiễm bệnh dịch chết".
Trong lòng Ngô Bình khẽ run: "Xem ra, có người muốn khuấy động bên phía Tây Vực".
Sáng Thế: "Cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần đưa ta tới đó là được".
Ngô Bình lắc đầu: "Trong chuyện này chắc chắn là có âm mưu gì đó, nhưng ta cũng không muốn xía vào".
Sáng Thế: "Ngươi không cần phải xía vào, cược xong ván cược này trước đã".
Ngô Bình: "Có vẻ như ngươi rất chú ý đến ván cược này".
Sáng Thế: "Đương nhiên rồi. Nếu ta thua, chẳng những mất tiền, còn thua cả vận mệnh?"
Ngô Bình híp mắt: "Thua vận mệnh? Bại bởi ta?"
Sáng Thế: “Đúng vậy, nếu ta thua thì sẽ trở thành vật phụ thuộc vào số mệnh của ngươi. Còn nếu ta thắng, ngươi sẽ trở thành phụ thuộc vào số mệnh của ta”.
Ngô Bình cảm thấy lời nói của đối phương sâu xa khó hiểu, nhưng điều quan trọng nhất là ai thắng thì người đó sẽ quyết định số mệnh của đối phương. Cái này thì có vẻ không phải là một chuyện xấu.
“Sáng Thế, ta chắc chắn sẽ thắng”, anh nói.
Sáng Thế: “Không thể nào. Chúng ta không ở một cấp bậc, ta ở trên trời, còn ngươi thì ở dưới đất”.
Ngô Bình: “Vậy thì chờ xem”.
Anh bỗng dưng đứng lên, đảo mắt đã phát hiện quả nhiên có một người mặt mày đầy vẻ cao quý ngồi trên khán đài, bên cạnh tất cả đều là thị vệ.
Sau khi xác định đối phương là hoàng đế của đế quốc Võ Anh, Ngô Bình bèn nhảy lên rồi rơi xuống trước chỗ ngồi của ông ta, lớn tiếng nói: “Ngô Bình, kính chào hoàng đế bệ hạ!”
Thị vệ xung quanh lập tức cảnh giác, còn hoàng đế Võ Anh sau phút giây ngạc nhiên ban đầu bèn nở nụ cười hỏi: “Ngươi chính là Ngô Bình à, rất tốt, quả là tuấn tú lịch sự, không hổ là người phá vỡ ba kỷ lục. Trong đại hội thế này, ngươi tìm ta có gì không?”