Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau, ba cô gái vẫn đang ngồi gần đó. Thấy Ngô Bình đi ra, cả ba đều đứng dậy rồi hỏi: “Công tử có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình mỉm cười đáp: “Tôi khá may nên đã lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm”.
Lý Thuần Như mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được Thiên Hạ Cửu Kiếm ư? Tốt quá rồi!”
Nguyệt Thanh Ảnh cười hỏi: “Còn Thiên Thượng Tam Kiếm thì sao?”
Ngô Bình: “Tôi không chắc đã lĩnh ngộ được chưa, vì Thiên Thượng Tam Kiếm là kiếm tâm linh, kiếm tinh thần”.
Lý Thuần Như: “Công tử có thể thi triển một chút được không?”
Ngô Bình vung tay phải lên, ba thanh kiếm nhỏ bay ra rồi hợp nhất làm một trên cao, sau đó hoá thành một đường kiếm vô hình rồi biến mất trước mặt mọi người. Ngay sau đó, Lý Thuần Như chợt thấy thần hồn của mình nư bị một luồng sức mạnh khủng khiếp khoá chặt khiến cô ấy không thể cử động.
Ngay sau đó, cảm giác ấy đã biến mất, kiếm khí xuất hiện trở lại và lại biến thành ba thanh kiếm nhỏ.
Lý Thuần Như nhìn ba thanh kiếm ấy rồi vui phát khóc nói: “Công tử, anh đã lĩnh ngộ được Thiên Thượng Tam Kiếm rồi”.
Ngô Bình: “Lý cô nương, tôi có thể truyền thụ lại cho cô. Thật ra lĩnh ngộ Thiên Thượng Tam Kiếm xong, có hay không ba đường kiếm này cũng được”.
“Nhưng chúng thuộc về công tử rồi”, Lý Thuần Như: “Không còn ai trên đời có được chúng nữa”.
Ngô Bình sững người: “Thiên Thượng Tam Kiếm là bảo bối của Tiên Kiếm Môn, tôi không lấy được”.
Lý Thuần Như: “Công tử vừa nói lĩnh ngộ xong rồi thì chúng có hay không cũng được ư”.