Ngô Bình quan sát một lát rồi nói với Hà Tử Trần: “Lấy tảng này, tôi thấy khí tức của nó là thật đấy”.
Chủ hàng đã đứng cạnh họ từ lâu nên nói: “Công tử thật tinh mắt, thời gian bảo vật này ở trong đá còn ngắn nên khí tức chưa hoàn toàn lộ ra ngoài, nhưng chắc chắn bên trong là đồ quý”.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Giá bao nhiêu?”
Chủ hàng mỉm cười giơ ba ngón tay lên: “300 tỷ”.
Ngô Bình thoáng có vẻ kinh ngạc: “Một tảng đá ẩn mà những 300 tỷ ư?”
Chủ hàng nói: “Công tử, tiền nào của đấy mà. Nếu cậu chọn tảng khác thì tôi cũng không báo giá cao thế đâu”.
Ngô Bình chỉ do dự một chút rồi nói: “Tôi mua”.
Trả tiền xong, anh lại lượn sang chỗ khác rồi mua thêm ba tảng đá ẩn nữa. Đến ba tiếng sau, anh mới quay lại Trân Viên.
Người đàn ông trung niên ban nãy đã chờ ở đây tới mức sốt ruột, vì sợ Ngô Bình không quay lại. Giờ nhìn thấy anh thì ông ta mới thở phào một hơi rồi cười nói: “Công tử đã chọn đá xong chưa?”
Ngô Bình: “Tôi chọn được mấy tảng, còn ông?”
Người đàn ông lấy tảng kia ra rồi cười nói: “Của tôi đây”.
Thấy thế, Hà Tử Trần lập tức nói: “Đá ẩn có khí tức lộ ra ngoài, các người chơi xấu!”
Người đàn ông cau mày: “Cô nương, cô đừng nói bậy, hai bên đã thống nhất tự đi chọn đá. Hơn nữa, đây là đá của Trân Viên chúng tôi, có gì đâu mà cô bảo chơi xấu?”
Khi sức mạnh ấy tràn vào bí thần, nếu Ngô Bình không có bí thần chí tôn hoàng kim thì chắc không thể chịu được, thậm chí anh vẫn cảm thấy bị áp lực mạnh. Người Ngô Bình hơi run lên, mặt cũng hơi tái.