Nhưng không lâu sau, áp lực kia đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác mạnh mẽ vô song.
Lúc này, người đàn ông mặc áo bào bạc đã xuất hiện, gã nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Ngô Bình rồi gằn giọng nói: “Nhẫn Cửu Long! Pháp khí của Cửu Long Đạo Tôn”.
Ngô Bình nhìn gã rồi cười nói: “Các hạ biết chiếc nhẫn này ư?”
Người đàn ông áo bạc gật đầu: “Tôi đã nhìn thấy ảnh của nó trên Tiên Khí Phổ. Tên của nó là nhẫn Cửu Long, do một cường giả tầng thứ mười Đạo cảnh tên là Cửu Long Đạo Tôn tạo ra, nó đứng thứ 24 trên Tiên Khí Phổ”.
Ngô Bình: “Ra là nhẫn Cửu Long, xem ra tôi gặp may rồi”.
Sau đó, anh nhìn sang người đàn ông chơi cá cược với mình rồi nói: “Hình như thanh kiếm của ông không bằng cái nhẫn này của tôi đâu, ông thua rồi”.
Người đàn ông kia chẳng hề lo lắng chút nào, đã thế còn mỉm cười nhìn người đàn ông áo bạc rồi nói: “Ông chủ, xem ra chúng ta may rồi, không ngờ lại gặp được bảo bối trên Tiên Khí Phổ!”
Người đàn ông áo bạc: “Đúng là tôi may thật!”
Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sao, các người định cướp đồ à?”
Người đàn ông áo bạc giậm chân một cái, mặt đất đã ung chuyển, một đại trận nổi lên vây Trân Viên lại. Cùng lúc đó, khói bốc lên khắp nơi, cả hai người đàn ông đều biến mất.
“Không hay rồi, chúng ta đã bị nhốt trong đại trận”, Lý Thuần Như cau mày nhưng không hề hoảng hốt.
Nhưng Vũ Đại Cường đã run như cầy sấy: “Sư huynh ơi làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết ư?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là một sát trận cỏn con thôi, không nhốt được chúng ta đâu”.
Dứt lời, anh vung tay trái lên, sau đó dùng sức mạnh của Cửu Long để thi triển Thiên Hạ Cửu Kiếm, đồng thời bày Thiên Hạ Kiếm Trận để bảo vệ tất cả mọi người.