Chủ đỉnh Tinh nhìn Ngô Bình rồi nói: “Nếu anh lĩnh ngộ thành công thì chúng tôi cũng sẽ được lợi. Để báo đáp, anh phải truyền hết những lĩnh ngộ ấy cho chúng tôi”.
“Các cô là ai?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
“Sau khi bia Tinh xuất hiện, mỗi năm đều có rất nhiều người đến lĩnh ngộ. Tuy họ không nhìn được thấu bản chất, nhưng ít nhiều cũng có thu hoạch nhất định. Dần dà, họ đã tự hình thành một tổ chức, từ lỏng lẻo đến chặt chẽ, cuối cùng đã có 10 cao thủ Đạo cảnh cùng lập lên Tinh Môn”.
Ngô Bình: “Tinh Môn”.
Chủ đỉnh Tinh: “Tôi là thành viên của Tinh Môn, phụng mệnh tìm người có căn cốt phi phàm ở đây rồi dẫn đi lĩnh ngộ bia Tinh”.
Ngô Bình gật đầu: “Bao nhiêu năm qua, đã có rất nhiều người thử nhưng chưa thành công, tôi sợ mình cũng vậy thôi”.
Chủ đỉnh Tinh: “Không sao, tôi cũng không hi vọng anh lĩnh ngộ được ý nghĩa tối cao. Anh chỉ cần có thu hoạch gì đó là tốt rồi, mỗi người đều chỉ có thể lĩnh ngộ bia Tinh từ góc nhìn của mình, vì thế họ đều có cảm nhận khác nhau”.
Ngô Bình: “Nếu vậy thì để tôi thử”.
Anh nói xong thì chủ đỉnh Tinh vung tay lên, một cánh cửa được hình thành từ các vì sao đã xuất hiện trước mắt Ngô Bình.
“Đi qua cánh cửa này thì anh có thể tiến vào thời không của bia Tinh. Do nó không ổn định nên anh chỉ có một tiếng để lĩnh ngộ thôi, sau đó nhất định phải rời khỏi đó, không thì sức mạnh mà nó toả ra sẽ biến anh thành tro bụi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”, dứt lời, anh đi vào bên trong.
Ngô Bình đi rồi, chợt có một người đàn ông trung niên đội mũ ngọc xuất hiệ phía sau chủ đỉnh Tinh với khí thế oai phong.
Chủ đỉnh Tinh cười nói: “Lưu Tinh quân, ông thấy người này có thể lĩnh ngộ được gì không?”
Chủ đỉnh Tinh: “À, quy định của Tinh Môn là buộc phải lấy một phần ba tài nguyên của môn phái ra để cung cấp cho Tinh quân mới tu hành trong năm năm đầu. Nếu Ngô Bình có thể trở thành Tinh quân mới thì có thể một mình hưởng cả đống tài nguyên”.