Tên râu xồm quan sát Ngô Bình rồi hừ nói: “Cậu là chủ của đan lâu này hả?”
Ngô Bình: “Đúng, các người định làm gì?”
Tên râu xồm lấy một tờ giấy ra rồi nói to: “Thành chủ đại nhân lệnh cho chúng tôi đến đây kiểm tra đan lâu của cậu, để xem có đan dược nào là giả hay không. Ngoài ra, cậu còn phải nộp đủ thuế từ ngày khai trương đến nay. Tôi đã xem qua sổ sách rồi, cậu phải nộp 30 nghìn tỷ tiền Tiên”.
Ngô Bình bình thản nói: “Chúng tôi kinh doanh hợp pháp, các người chẳng có lý gì mà kiểm tra cả. Mà tôi cũng không nộp thuế đâu”.
Tên kia sa sầm mặt nói: “Cậu định đối đầu với thành chủ à? Cậu có lường được trước hậu quả khi làm vậy không?”
Ngô Bình: “Cùng lắm thì tôi chuyển khỏi Giang Nam Thành”.
Tên kia cười mỉa: “Chuyển đi ư? Đừng có mơ! Thành chủ đã nói đan lâu của cậu là mục tiêu trọng điểm cần chú ý, sau này cậu phải làm ăn ở đây, chứ không được rời đi”.
Ngô Bình tức đến bật cười, sao trên đời lại có một nha môn bá đạo và vô lý đến thế, anh nói: “Thế à? Thành chủ của các người còn nói gì nữa không?”
Người kia nói: “Thành chủ còn bảo sau này cậu phải miễn phí luyện đan cho phủ của thành chủ”.
Uỳnh!
Một luồng sát quang toả ra từ trong người của Ngô Bình, loáng cái nó đã bao trùm tất cả nhóm nha dịch. Sát khí lan ra, đám người kia lập tức hoá thành tro bụi, chết rồi cũng không biết tại sao mình chết.
Đây chính là sự đáng sợ của Thiên Sát Thuật, có vài cường giả cảnh giới Thần Thông còn chẳng có cơ hội phản ứng.
Giết đám người đó xong, Ngô Bình nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em thu dọn đồ rồi dẫn tất cả mọi người về nhà đi”.
Đường Tử Di biết Ngô Bình không định ở lại đây nữa nên gật đầu hỏi: “Chúng ta chuyển đi đâu hả anh?”
Ngô Bình: “Đến Tiên Giới Nguyên Sử, anh có mấy người bạn ở đó nên cũng có chút quan hệ, tính ra vẫn ổn hơn ở đây”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé”.
Ngô Bình vung tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ đã đánh bay thị vệ kia lên cao rồi nổ banh xác.