Mộng Văn Sinh chạy về phòng sách rồi mang tảng đá màu xanh đến. Nó chỉ to như nắm đấm, bên trên có phù văn kỳ lạ.
Ngô Bình nhận lấy thì thấy đúng là khí tức từ đây mà ra.
Mộng Văn Sinh nói: “Tảng đá này do một thương nhân bán cho tôi vào 15 năm trước. Tôi thấy phù văn bên ngoài có điểm đặc biệt nên mới để trong phòng sách để làm đồ chặn giấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây đúng là một loại bùa chú, nhưng là làm bằng đá. Ông chủ Mộng, ông bán nó bao nhiêu?”
Mộng Văn Sinh cười nói: “Chỉ là tảng đá thôi mà, công tử thích thì cứ cầm về”.
Ngô Bình: “Không được, ông cứ ra giá đi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ông chủ Mộng, ông mau ra giá đi”.
Mộng Văn Sinh thấy Ngô Bình không nói đùa thì thăm dò thử: “Tôi chỉ bán khoảng ba đến năm mươi nghìn tiền Tiên thôi, cao quá sợ không ai mua”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy chốt giá 50 nghìn”, nói rồi, anh lấy tiền ra trả luôn.
Mộng Văn Sinh đùn đẩy mãi mới nhận: “Công tử còn muốn chọn bùa trong kho nữa không?”
Ngô Bình phát hiện trong kho của nhà họ Mộng có khá nhiều bùa chú do tu sĩ Đạo cảnh luyện chế, nhưng cấp bậc không cao. Thực lực hiện giờ của anh mà kết hợp cùng với áo giáp cùng các pháp khí Đạo cảnh thì cũng ngang cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi, vì thế chúng không có giá trị gì với anh cả.
Anh nói: “Hôm nay thì chưa, tôi xin phép”.
Hai người đi rồi, Mộng Văn Sinh mới nói với con trai mình: “Tường Nhi, xem ra tảng đá đó có tác dụng gì đó mà mình không biết. Không thì với thân phận của cậu ta thì chắc sẽ không đích thân đến mua đâu”.
Tường giậm chân nói: “Thế mình bán lỗ rồi ạ?”
Mộng Văn Sinh nhìn con trai mình: “Lỗ cái gì? Không hề đâu, vì mình có giữ nó thì cũng chẳng biết làm gì. Nhưng Ngô công tử đã mua được một bảo bối từ nhà mình thì coi như nợ ta ân tình rồi. Sau này mình mà gặp phiền phức gì thì có thể đến nhờ cậu ấy giúp”.
Tường bĩu môi: “Mình thì gặp chuyện gì ạ?”
Phù Mẫu!”, Nguyệt Thanh Ảnh nghệt ra.