Ngô Bình: “Thường nó không xuất hiện trong tầm mắt của tu sĩ đâu, vì nó là một phần của đại đạo. Nhưng thi thoảng cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ, nó sẽ xuất hiện trong hình dáng của tảng đá hay vật gì khác. Song, thời gian nó tồn tại thường không lâu, nếu không bị ai phát hiện ra thì nó lại quay về với giới tự nhiên”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Sao anh biết nó là phù mẫu?”
Ngô Bình: “Anh từng nhìn thấy nền tảng của đại đạo, khí tức của nó rất giống cái này nên anh mới đoán được”.
“Thế trên đời có bao nhiêu Tiên Thiên Phù Mẫu? Có một cái thôi à?”
Ngô Bình: “Chắc không, nhưng gặp được một cái cũng là quá may rồi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, nó có tác dụng rất lớn với tu vi của anh à?”
Ngô Bình: “Anh sắp mở Thần Môn. Đây là cách mở thần thông trong thần anh, nên phải dùng tới thời không duy độ cao. Đại đạo có duy độ cao càng tinh thuần thì sức mạnh càng lớn. Phù mẫu này có thể giúp anh mở Thần Môn chí tôn”.
Nguyệt Thanh Ảnh run lên nói: “Thần Môn chí tôn!”
Ngô Bình giải thích: “Thần Môn cũng có nhiều loại, trong đó Thần Môn mạnh nhất có thể nối liền với duy độ cao nhất nên được gọi là Thần Môn chí tôn!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Em biết Thần Môn được chia từ nhất phẩm đến thập phẩm, cấp chí tôn này chắc hẳn là trên cấp nhất phẩm. Ngày xưa bố em mở Thần Môn là cấp tứ phẩm”.
Ở Tiên Giới Nguyên Sử, vài trăm năm mới có một tu sĩ mở được Thần Môn nhị phẩm, vì thế Thần Môn tứ phẩm đã là rất giỏi rồi. Nếu là Thần Môn nhất phẩm thì phải chờ cả nghìn năm mới có. Còn Thần Môn chí tôn mà Ngô Bình nói thì chưa từng xuất hiện, mà chỉ có trong truyền thuyết thôi.
Hai người về đến nhà thì Ngô Bình chính thức giới thiệu Nguyệt Thanh Ảnh với bố mẹ mình.
Nguyệt Thanh Ảnh ở lại một đêm tại nhà của Ngô Bình, ngày hôm sau thì theo anh đến Thiên Nguyên để tìm Hà Tử Trần.
Thiên Nguyên cũng là một vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử giống Thần Châu, nhưng quy mô lại lớn hơn Thần Châu một chút.
Thật ra Ngô Bình cũng không biết hai bên có ân oán thế nào, vì thế anh chỉ cứu người chứ không ra tay đánh ai. Anh hỏi: “Tại sao họ lại muốn giết cô?”