Cô gái thở dài nói: “Tôi phụng mệnh bố đến Thiên Nguyên bái kiến một người bác. Trên đường đi thì đám người này đột nhiên xuất hiện rồi đòi giết tôi. Tôi liều mạng bỏ chạy nhưng vẫn bị họ đuổi kịp, nếu không có công tử ra tay cứu trợ thì chắc tôi đã chết thảm rồi”.
Ngô Bình: “Nói vậy là cô cũng không biết họ là ai ư?”
Cô gái lắc đầu: “Vâng”.
Nguyệt Thanh Ảnh không hề nói gì nhưng chợt hỏi: “Cô gái, cô tên là gì?”
Cô gái: “Tôi là Phương Thanh Thanh”.
Nguyệt Thanh Ảnh như có điều suy nghĩ: “Cô là con cháu nhà họ Phương ở hồ Vô Song à?”
Phương Thanh Thanh gật đầu: “Đúng đấy chị, nhà em ở hồ Vô Song, chị biết nhà em ạ?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Có ai ở Tiên Giới Nguyên Sử không biết Thương Tiên Phương Thiên Hoá chứ”.
Phương Thanh Thanh thở dài nói: “Bố em đúng là Phương Thiên Hoá”.
Ngô Bình không biết người này nên hỏi: “Thanh Ảnh, Thương Tiên này chắc có thực lực mạnh lắm hả?”
Phương Thanh Thanh: “Một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử thì đương nhiên phải có thực lực mạnh rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mười đại cao thủ ư? Tầng mấy Đạo cảnh thế?”
Phương Thanh Thanh: “Tầng thứ tám”.
Ngô Bình: “Thế thì lạ thật, ai dám giết con gái của cao thủ chứ, lẽ nào chán sống rồi?”
Phương Thanh Thanh: “Nếu không nhờ ba thương phù mà bố cho thì chắc tôi đã bại dưới tay họ lâu rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng tôi cũng đang đến Thiên Nguyên, nếu cô muốn thì có thể đi cùng”.
Phương Thanh Thanh vui vẻ nói: “Thật không ạ? Cảm ơn công tử, cảm ơn chị”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Phương cô nương, cô đến Thiên Nguyên gặp ai?”
Ngô Bình: “Kiếm phổ có thể khiến Tử Điện Kiếm Tiên đột phá ư!”