Ngũ hoàng tử tức tối nói: “Ăn nói hàm hồ!”
Ngô Bình: “Có hàm hồ hay không thì dễ kiểm tra thôi”.
Anh chộp tay một cái, thích khách kia đã bị một luồng sức mạnh cuốn tới đây. Gã đang định phản kháng nhưng ý thức đã trở nên mơ hồ.
Ngô Bình hỏi: “Là ai sai người ám sát Ngũ hoàng tử?”
Thích khách lẩm bẩm: “Là Ngũ hoàng tử bảo tôi diễn kịch”.
“Vậy không phải thái tử sai ngươi hả?”
“Đúng thế”, thích khách đáp.
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, hoàng đế cũng phải thở dài nói: “Người đâu, lôi tên thích khách này xuống chém đầu cho ta!”
Sau đó, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”
Ngô Bình đi tới trước mặt hoàng đế thì thấy ông ấy không quá lớn tuổi, nhưng cơ thể đã suy kiệt nghiêm trọng, lực sinh mệnh đã sắp cạn rồi.
Anh chắp tay nói: “Tôi là khách do Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử mời tới, tên là Ngô Bình”.
Hoàng đế: “Ừm, cậu làm tốt lắm, trẫm sẽ trọng thưởng”.
Ngũ hoàng tử lớn tiếng nói: “Phụ hoàng đừng tin lời tên này”.
Ngô Bình: “Trong đầu hoàng thượng chắc cũng biết lời tôi nói là thật”.
Sau đó, anh quan sát hoàng đế một lát rồi nói: “Với lại, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bệ hạ”.
Hoàng đế run lên hỏi: “Cậu chữa được ư?”
Ngô Bình: “Vấn đề của bệ hạ thật ra là đan độc. Năm xưa, người đã uống quá nhiều đan dược với mong muốn là tăng tu vi và thực lực. Có đúng không ạ?”
Hoàng đế gật đầu: “Đúng, ngày xưa ta và Bát hoàng tử tranh giành ngôi vị. Để chiếm ưu thế hơn, ta đã uống rất nhiều đan dược. Ta biết rõ có nhiều đan dược có độc tính rất mạnh nhưng để nâng cao thực lực và được phụ hoàng coi trọng, ta đã không màng gì hết”.
Ngô Bình: “Sau nhiều năm tích tụ, cuối cùng thì cơ thể của người đã không chống lại chúng được nữa”.
chữa trị của các ngự y ấy đều có vấn đề?”