Ngô Bình không đi xuống sâu tiếp nữa, mới ở độ sâu 9000 mét mà anh đã gặp một con quái vật mạnh thế này rồi, chắc hẳn thứ bên dưới anh sẽ khó mà chống lại được nên anh quyết định lần sau sẽ quay lại khám phá tiếp.
Anh rời khỏi Thiên Khanh rồi trở lại vườn thuốc.
Liễu Tam Tương cũng vẫn tu luyện, hiện giờ đã ở tầng thứ chín Thần Thông.
“Công tử, người chỉ cần trải qua đại thần kiếp nữa và ngưng tụ ra dương thần là có thể chuyển thế trùng sinh rồi’.
Ngô Bình: “Ừm, không biết còn bao lâu nữa đại thần kiếp mới đến, nhưng đúng là vẫn cần chuẩn bị một chút”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn cần đến thế tục một chuyến để sắp xếp trước”.
Liễu Tam Tương: “Thân phận của công tử tôi đã sắp xếp xong rồi, có muốn đi xem không?”
Ngô Bình hỏi: “Thân phận gì thế?”
Liễu Tam Tương: “Một thiếu niên 17 tuổi, vẫn đang đi học”.
“Thân phận của Vương Thế An thì sao?”
Liễu Tam Tương: “Cậu ta là bạn học của công tử, nhưng kém hơn một tuổi”.
Nói rồi, ông ấy đã lấy một bức anh ra, đó là ảnh của một cậu trai có làn da rất trắng, ngũ quan chính trực. Tuy không quá đẹp trai, nhưng cũng trong hàng tốp.
“Người này tên gì?”
“Cũng là Ngô Bình”, Liễu Tam Tương cười nói: “Năm xưa, tôi tìm trong vài trăm người trùng tên thì thấy cậu ta phù hợp nhất”.
“Cụ thể sẽ thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
đâu thế hả?”