Vương Thế An: “Đi chơi ở thế tục”.
Ngô Bình: “Ban nãy ngươi bảo ta không được mang đồ của mình theo ư?”
Vương Thế An: “Sau khi trùng sinh, ký ức của ngươi sẽ mất hết, như thế mới có thể tiếp nhận được ký ức của chủ thể”.
Ngô Bình cam mày: “Còn phải đổi sang ký ức của người khác ư? Thế thì biến luôn thành người khác à?”
Vương Thế An: “Chỉ là ban đầu thôi, hơn nữa chúng ta sẽ giữ lại một chút kinh nghiệm cùng trí thông minh cho ngươi, ví dụ như công pháp, luyện đan và y thuật”.
Ngô Bình thoáng thấy do dự, giờ anh còn cách Đạo cảnh không bao xa nữa mà lại bị hoán đổi ký ức và trở thành một người bình thường, chuyện này có vẻ không hay cho lắm.
Vương Thế An nhìn anh rồi cười nói: “Sao, định rút à?”
Ngô Bình: “Dẫu sao cũng phải trùng sinh môt lần, kiểu gì cũng thấy phiền”.
Vương Thế An: “Ngươi có Thần Môn thì phong ấn tu vi vào đó, khi nào tu vi tăng lên thì tu vi trước kia sẽ dần khôi phục, quá trình này sẽ rất nhanh, cùng lắm ba năm thôi”.
Ngô Bình: “Tiểu An, tại sao nhất định phải trùng sinh ở thế tục, có chuyện gì ngươi giấu ta đúng không?”
Vương Thế An bật cười: “Thật ra ngươi có biết hay không cũng thế thôi, cứ làm theo ta bảo là được. Tuy thế tục không có nhiều cường giả, nhưng lại là cội nguồn của Tiên đạo, nguồn gốc của Nhân tộc. Ta nói cho ngươi biết các nhân vật lớn trong lịch sử hầu hết đều từ thế tục mà ra đấy. Số còn lại cũng có liên quan đến người của thế tục, vì dụ như bố mẹ là người thế tục chẳng hạn”.
Liễu Tam Tương gật đầu: “Đúng là vậy. Từ xưa đến nay các nhân vật lớn đều có xuất thân từ thế tục. Thế tục này như rễ cây ấy, tuy rễ cắm dưới đất nhưng có thể nuôi lớn cây. Nếu không còn rễ thì chẳng mấy mà cây khô héo”.
Tiên Giới Nguyên Sử.