Thầy dạy toán mỉm cười, gật đầu, nói: “Ngô Bình, em khoan hẵng đi, để thầy sửa bài cho em tại đây luôn”.
Các thầy cô thường rất nhiệt tình với các học sinh ưu tú, Ngô Bình chỉ đành quay lại chỗ ngồi, đợi kết quả chấm bài của thầy.
Vì đây là cuộc thi tìm kiếm “thiên tài” toàn thành phố, để tránh bị nghi ngờ, thầy dạy toán gọi thêm hai thầy giáo khác nữa đến cùng chấm bài. Đáp án bài thi toán khá khách quan, đúng là đúng, sai là sai.
Chưa đến mười phút đã có kết quả, lần này Ngô Bình được tròn điểm, 150 điểm.
Mấy thầy cô đều rất vui, một trong số đó nói với thầy dạy toán: “Ngô Bình sáng dạ hẳn, nếu thi đại học mà cũng phát huy tốt được thế này thì nhất định sẽ là con ngựa chiến của trường ta”.
Mọi người nghe thấy thành tích của Ngô Bình thì ai cũng nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, chỉ có Giang Nhu là không có biểu cảm gì. Theo cô ta thì dù thành tích có giỏi đến đâu, họ vẫn không phải người của cùng một thế giới. Khoảng cách giữa họ không thể nào dùng tiền bạc hay thành tích có thể bù đắp được.
Tan học, Từ Kiêu hẹn Ngô Bình ra ngoài đánh game, Ngô Bình vui vẻ đồng ý.
Cậu có một nghìn, không chỉ mời Từ Kiêu đánh game mà còn mời cậu ta ăn thức ăn nhanh.
Ngô Bình đang chơi thì cảm giác có người đứng phía sau, Từ Kiêu ngoảnh lại nhìn rồi nói: “Trương Siêu, mày cũng đến chơi điện tử hả?”
Trương Siêu cầm xấp tiền, cũng tầm mười, đập lên bàn máy tính, hỏi: “Từ Kiêu, lần trước mày thắng tao bốn nghìn, tao không phục, hôm nay tao tìm cao thủ đến đánh với mày, dám chơi không?”
Từ Kiêu nhìn chằm chằm vào mười nghìn đó, cười, nói: “Trình độ của tao chỉ đến đó, nếu mày thật sự muốn chơi thì tao sẽ để Ngô Bình thay tao đánh một ván, nếu thua tao trả mày mười nghìn, dám chơi không?”
Đội Ngô Bình nhanh chóng giành được phần thắng, ăn được gà.