Dù xét về số lượng đầu người hay về thời gian chơi thì Ngô Bình đều chiếm ưu thế. Trương Siêu thua khâm phục khẩu phục, giơ ngón trỏ lên khen Ngô Bình: “Ngô Bình, không ngờ cậu lại ăn gà giỏi thế, sao hả? Có hứng thú hợp tác không?”
Ngô Bình nhìn cậu ta, hỏi: “Hợp tác thế nào?”
Trương Siêu: “Tham gia một số cuộc cá cược lớn, thắng thì cậu bốn tớ sáu, thua thì tớ chịu”.
Ngô Bình im lặng, hoàn cảnh gia đình cậu không tốt, không chỉ không còn nhà mà còn nợ không ít tiền, nếu như có thể kiếm chút tiền cho gia đình thì đương nhiên cậu sẽ rất vui.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Một ván có thể thắng được bao nhiêu?”
Trương Siêu: “Những vụ tớ tham gia đều từ mười nghìn trở lên, cậu thắng một ván thì ít nhất cũng được bốn nghìn, nhiều thì cũng được hơn mười nghìn”.
Từ Kiêu liền hỏi: “Ngô Bình rất bận, không thể gọi đâu có đó được”.
Trương Siêu cười, nói: “Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta có thể chỉ tham gia cược vào ban đêm. Thật ra ban đêm mới có nhiều người chơi nhất, ban ngày ngược lại không có bao nhiêu”.
Ngô Bình: “Thắng tớ lấy sáu phần, thua tớ chịu một nửa”.
Trương Siêu hơi bất ngờ, cậu ta không ngờ Ngô Bình lại dám chịu chia tiền khi thua cược. Mặc dù cậu chơi rất khá nhưng người giỏi vẫn còn có kẻ giỏi hơn mà, khó tránh sẽ có lúc thua.
“Được, thắng chia bốn sáu, thua chia đôi”. Cậu ta sảng khoái đồng ý.
Ngô Bình: “Tối nay có kèo không?”
Trương Siêu: “Nửa tiếng sau có một kèo, tổng cộng có năm nhóm tham gia, mỗi nhà cược ba mươi nghìn, gộp lại là một trăm năm mươi nghìn.
Ngô Bình: “Nhiều người chơi vậy sao? Thế chia tiền kiểu gì?”
Trương Siêu giải thích: “Người đứng nhất lấy hết tiền, nếu không có người đứng nhất thì người đứng nhì lấy hết tiền”.
Ngô Bình: “Nói vậy một ván có thể kiếm một trăm hai mươi nghìn rồi?”
Nhờ có sự yểm hộ của cậu, các đồng đội cũng giành được vũ khí và tấn công đối thủ.