Lúc này, Ngô Bình uy nghiêm và chín chắn hơn trước đó, Ngô Bình trước đó khiến người ta có cảm giác mặc dù mạnh nhưng lại chỉ là một cậu học sinh, còn bây giờ, không còn ai cảm thấy cậu giống học sinh nữa.
Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng, nói: “Chúc mừng cậu chủ, chúc mừng cậu chủ”.
Ngô Bình “Ừ” một tiếng rồi nói: “Vận may của tôi không tồi, đã đột phá thành công rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, có thể cho tôi được mở rộng tầm mắt không?”. Ông ta rất muốn biết bí lực cấp thiên rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Ngô Bình gật đầu, hơi dùng lực, đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu đen liền xuất hiện như một tia chớp, giáng lên hòn non bộ cao hơn ba mét ở cách đó mấy chục mét.
Một âm thanh nặng nề vang lên, phía trên hòn non bộ liền xuất hiện một chưởng ấn rất sâu. Nghiêm Lãnh Thạch vội đến chỗ hòn non bộ để kiểm tra, kết quả vừa sờ vào thì hòn non bộ đã biến thành tro bụi.
Ông ta thốt lên kinh ngạc, nói: “Chưởng lực hư không mạnh quá đi mất”. Ông ta tự nhận nếu như chưởng đó đánh lên người mình thì nhất định ông ta sẽ bị đánh chết.
Sau đó, Ngô Bình giẫm nhẹ chân phải xuống đất, xung quanh liền xuất hiện mấy chục ấn bí lực, kết hợp với nhau thành một sát trận, dường như tất cả các loại sức mạnh trong trời đất đều quy tụ về phía cậu, mạnh đến mức Nghiêm Lãnh Thạch cũng cảm thấy không thể nào đánh bại.
“Đấy là chân phù của Bí Cảnh tầng bốn sao?”, ông ta lẩm bẩm.
Ngô Bình: “Không phải chân phù, là bí ấn. Khi được bí lực cấp thiên gia tăng sức mạnh, chúng trở nên mạnh như chân phù. Đương nhiên, nếu như tôi thăng cấp tới cảnh giới Chân Phù chân phù của tôi còn mạnh hơn thế này”.
Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng nói: “Với thực lực bây giờ của cậu chủ, đừng nói Bí Cảnh tầng năm, dù là Bí Cảnh tầng sáu thì cũng chưa chắc là đối thủ của cậu”.
Người trung niên khí thế bên cạnh ông ta bình thản đáp: “Anh Nghiêm, anh nhất định muốn xen vào chuyện này sao?”