Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Gia chủ Vương, tôi nhất định phải nhúng tay vào”.
Người trung niên là gia chủ của nhà họ Vương, tên Vương Truyền Tông.
Vương Truyền Tông thở dài, nói: “Này cậu nhỏ, thằng hai nhà tôi bị cậu hại ra thế này, cậu đúng thật là độc ác mà”.
Ngô Bình: “Chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu như nhà họ Vương các ông vẫn ngông cuồng như thế thì người tiếp theo sẽ là ông”.
Vương Truyền Tông tối sầm mặt: “Láo xược”.
Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, ông tìm tôi đến đây, chẳng phải cũng đã mời cao thủ đến đối phó với tôi sao? Nói nhiều như vậy làm gì? Bảo ông ta ra đây đi”. Cậu vừa nói vừa nhìn sang đạo nhân mặt vàng đó.
Vương Truyền Tông bình thản nói: “Nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.
Đạo nhân mặt vàng ngồi im không động đậy, chỉ nở nụ cười xấu xa, trong căn phòng nhỏ bỗng có một luồng gió thổi qua, sau đó, một luồng âm khí màu xám từ dưới đất dâng lên, xộc vào mũi Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thấy luồng âm khí đó thì đã biết sự lợi hại của nó, cậu giơ tay phải bấm ấn, trước mặt liền xuất hiện một ấn phù màu vàng to bằng mặt người, xoay tròn và phát ra lôi quang màu tím.
Lôi quang đánh lên âm khí khiến âm khí bốc khói, có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ phát ra từ bên trong.
Đạo nhân mặt vàng run rẩy và thét lên: “Cậu biết lôi pháp sao?”
Ngô Bình nắm bắt cơ hội, tung một đấm về phía xa, ba quyền ấn lao vút như tia chớp, chặn đứng mọi lối thoát của người đàn ông mặt vàng.
Đạo nhân mặt vàng vội né người qua trái, vừa hay trúng chiêu ở ngực, ngực lõm xuống một lỗ. Hắn ta rên lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất như một cái xác.
Vương Truyền Tông biết e là mình cũng sẽ giống thằng hai, mỗi ngày đều phải trải qua trong sự giày vò đau đớn, ông ta hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.