Vương Truyền Phong cũng nhíu mày nói: “Cậu Ngô, anh Nghiêm, điều kiện hai người đưa ra hơi quá, nhà họ Vương tôi không chấp nhận”.
Ngô Bình nói: “Không chấp nhận cũng chẳng sao, hôm khác chúng ta gặp lại”, nói rồi cậu không nói gì thêm nữa, bảo Nghiêm Lãnh Thạch rời khỏi đó.
Sau khi hai người họ đi, Vương Truyền Tông tức giận đấm một cái xuống đất nói: “Dùng đến “Tiên Sát Lệnh”, mời tiên sư ra mặt”.
Vương Truyền Phong thở dài nói: “Chủ nhân, năm đó tiên sư năm chỉ cho chúng ta một Tiên Sát Lệnh thôi, cho nhà họ Vương chúng ta sử dụng để bảo vệ tính mạng, nếu không gặp tai họa lớn gì thì tốt nhất không nên sử dụng”.
Hai mắt Vương Truyền Tông đỏ ngầu: “Lẽ nào bây giờ không phải là vấn đề sống chết đó sao? Hắn lại dám có ý định với công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá, hắn thật đúng là bắt nạt người quá đáng! Nếu nhà họ Vương không đánh trả, sau này ai cũng có thể bắt nạt chúng ta”.
Vương Truyền Phong thở dài, ông ta cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành nói: “Vậy thì mời tiên sư xuống núi”.
Trên đường về, Nghiêm Lãnh Thạch trông có vẻ hơi lo lắng.
Ngô Bình hỏi: “Ông Nghiêm, ông đang lo gì thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi từng nghe nói nhà họ Vương có được một Tiên Sát Lệnh. Tôi lo nếu nhà họ Vương bị ép đến đường cùng, họ sẽ dùng Tiên Sát Lệnh đó, mời cao thủ đối phó với chúng ta”.
Ngô Bình: “Tiên Sát Lệnh này có thể mời được cao thủ cỡ nào?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảnh giới Bí Anh, thậm chí là cao thủ mạnh hơn”.
Ngô Bình cũng không hoảng hốt, cậu gật đầu: “Cường giả Bí Anh quả thật không dễ đối phó”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nếu cậu chính thức bước vào Bí Cảnh, có phải có thể đối đầu với cường giả Bí Anh không?”
Ngô Bình: “Chắc là không khó, ông không cần lo chuyện này, đến lúc đó lại nói”.
“Băng Nghiên, xe mới mua sao?”