Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm qua bố em thu hết phỉ thúy của em nên em đã vòi ông ấy mua cho em một chiếc xe”, nói rồi cô đưa chìa khóa cho Ngô Bình.
“Anh Bình, đây là quà sinh nhật em tặng cho anh”, cô ấy cười nói.
Ngày mốt là sinh nhật Ngô Bình, ngay cả cậu cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ Hàn Băng Nghiên lại nhớ.
Ngô Bình cười nói: “Anh đang định mua một chiếc xe, cảm ơn em, Băng Nghiên”.
Hàn Băng Nghiên: “Cảm ơn làm gì, tiền mua xe là anh giúp em kiếm mà”.
Ngô Bình bước lên xe, Hàn Băng Nghiên dạy một hồi, sau đó cậu khởi động xe, lái vào đường cao tốc trên cao quanh thành phố.
Ngô Bình đã tròn mười tám, hơn nữa một năm trước đã lấy được bằng lái xe nên cậu cũng có thể lái xe.
Đây là xe mui trần, chạy không nhanh, gió thổi tung mái tóc dài của Hàn Băng Nghiên, cô ấy cười lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền.
“Anh Bình, bố mẹ em đều không có ở nhà, buổi tối về cũng được”.
Ngô Bình động lòng: “Vậy à, vậy chúng ta đi tách vài khối phỉ thúy nhỉ?”
Hàn Băng Nghiên đỏ mặt gật đầu, thế là Ngô Bình xoay một vòng trên đường cao tốc, sau đó lái đến nhà họ Hàn.
Nói là muốn xem phỉ thúy nhưng hai người họ vốn không hề vào nhà kho, họ ăn chút trái cây, xem ti vi một lát rồi Hàn Băng Nghiên liền ngồi vào lòng Ngô Bình.
Một lát sau, cảm xúc của Ngô Bình dâng cao rồi cả hai cùng vào phòng ngủ.
Đấy là lần đầu tiên của Hàn Băng Nghiên, từ lúc mới bắt đầu còn bỡ ngỡ, đến sau đó thích ứng dần, Ngô Bình cũng cố gắng nhân nhượng, cả hai cùng chìm đắm trong thế giới riêng, không thể thoát ra.
Đến chập tối, hai người mới quyến luyến ra khỏi phòng, lúc này Hàn Băng Nghiên đi đứng không được tự nhiên vì dù gì cô cũng mới trở thành phụ nữ.
Sau nửa tiếng, vợ chồng Hàn Chí Thành quay về, họ đi cả ngày nên đều rất mệt mỏi.
Hai người họ vừa xuống máy bay thì liền có một chiếc xe hơi đến đón họ đến một căn nhà rất lớn.