Cậu và Hàn Băng Nghiên, mỗi người một máy, tùy ý bỏ tiền lẻ vào, sau đó kéo cần gạt, hình ảnh trên máy đánh bạc bắt đầu chuyển động.
Ngô Bình chơi mười ván thì hiểu được đại khái nguyên lý của nó, cậu thông qua sức mạnh khống chế, dần dần có thể đạt được hiệu quả cậu mong muốn.
Lúc này cậu kéo cần gạt, máy đánh bạc phát ra tiếng nhạc vui tai, trong một lượt cậu thu được tiền lãi siêu cao gấp bốn mươi sáu lần. Bỏ vào năm trăm tệ, biến thành hai mươi ba nghìn tệ.
Cậu cũng không còn hứng thú thắng tiền, chơi mấy ván rồi lại đến bàn đánh bài poker. Trên bàn này có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, nhìn thấy ông ta, vẻ mặt Hàn Băng Nghiên bỗng trở nên khó coi, thấp giọng nói với Ngô Bình: “Anh Bình, chính là ông ta!”
Ngô Bình hỏi: “Ai?”
Hàn Băng Nghiên: “Hàn Chí Cao, cái tên đã bẫy bố của em!”
Vì thế Ngô Bình nhìn sang Hàn Chí Cao, người này có làn da ngăm đen, vóc dáng không cao, sau lưng ông ta có hai bảo vệ đứng canh, rất có khí thế.
Hồ Dật Chi cười nói: “Anh Ngô, anh cũng chơi một ván không?”
Ngô Bình nói: “Tôi không hiểu cách chơi lắm”.
Hồ Dật Chi nói: “Không sao, chỉ là chơi cho vui mà thôi”.
Trên bàn có sáu người, đúng lúc có một người rút lui, Ngô Bình lập tức ngôi xuống.
Hàn Chí Cao liếc nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Bạn trẻ, bàn này của chúng tôi cũng không chơi nhỏ, khởi đầu một triệu”.
Ngô Bình cười nói: “Không sao, tôi có thể chơi”.
Cậu nói với Hồ Dật Chi: “Cậu Hồ, có thể cho người đổi giúp tôi ba mươi triệu không?”. Nói rồi, cậu lấy ra một tấm chi phiếu.
Hồ Dật Chi nhận chi phiếu, cười nói: “Không vấn đề”.
Hai bên cùng đưa bài của mình, Ngô Bình là sảnh, đối phương thì là một đôi, Ngô Bình lớn hơn.