Nhìn thấy bài của mình, Hàn Chí Cao dụi mắt, thốt lên: “Không đúng, bài không đúng!”
Ngô Bình cố ý khiêu khích ông ta, nói: “Tôi nói này, chơi không nổi thì đừng chơi, có gì không đúng sao?”
Hàn Chí Cao nhìn cậu chằm chằm, trong lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ là do mình hoa mắt?
Ngô Bình cất chip của mình, cười nói: “Vận may không tệ, ván đầu mà đã có sảnh rồi”.
Hàn Chí Cao là cao thủ chơi bài, ông ta không phục bèn nói: “Chơi thêm một ván?”
Ngô Bình ra vẻ vờ tha để tóm nói: “Tôi thấy trạng thái ông không tốt lắm. Hơn nữa trước mặt cũng không còn chip, hôm nay thôi đi, đổi ngày khác lại chơi tiếp”.
Thua mấy trăm triệu, sao Hàn Chí Cao chịu dừng lại được, ông ta vội nói: “Chip thì còn nhiều. Cậu bạn, có phải cậu sợ rồi không?”
Ngô Bình nhíu mày: “Sợ? Tôi là sợ ông không có tiền chơi thôi”.
Hàn Chí Cao cười lớn: “Không có tiền chơi? Cậu hỏi cậu Hồ bên cạnh xem, tôi là người thế nào!”
Hồ Dật Chi cười nói: “Anh Ngô, vị này là người sáng lập trà thảo dược Đông Ba, ông chủ Hàn Chí Cao, là đại gia có cả chục tỷ!”
Ngô Bình ra vẻ như bất ngờ, vội vàng chắp tay: “Thì ra là ông chủ lớn, xin lỗi, tôi không hiểu biết nhiều”.
Hàn Chí Cao lạnh nhạt nói: “Cậu bạn nhỏ, không cần nói dông dài, mau bắt đầu đi”.
Ván thứ hai, bài chia cho Ngô Bình vẫn khá tốt, cậu liếc nhìn bài phía sau rồi cười nói: “Ông chủ Hàn, tôi cược hết!”
Hàn Chí Cao liếc nhìn bài cậu, nhíu mày nói: “Bài của cậu lớn nhất là ba quân, vậy mà muốn cược hết, đúng là gan không nhỏ!”
Ngô Bình: "Thử vận may".
Hàn Chí Cao cười lạnh: "Tôi cũng cược hết!"
Ngô Bình hít sâu một hơi, gọi cho Nghiêm Lãnh Thạch bảo: "Ông Nghiêm, cho tôi mượn mười tỷ, đúng vậy, giờ tôi cần dùng luôn".