Một người khác tên là Lâm Tử Đống cũng không cao, đeo kính. Anh ta đỡ gọng kính cười nói: "Cậu chơi bóng rất lợi hại, tôi cược đội các cậu thắng đã kiếm lời được rất nhiều tiền".
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Anh cược đội chúng tôi thắng?"
Lâm Tử Đống gật đầu: "Cược hai trận, kiếm lời được một tỷ rưỡi".
Diệp Ngưng Băng nói: "Tử Đống, hôm nay anh mời đi. Em mới kiếm được mấy triệu, thế mà anh lời được một tỷ rưỡi ".
Lâm Tử Đống cười nói: "Đúng là để anh mời. Cậu Ngô, chú và dì mời vào trong".
Mấy người được mời đến một gian phòng khách, bên trong trang trí cực kỳ xa hoa, thảm đều được làm thủ công. Toàn bộ nhân viên đều ăn mặc sườn xám màu đỏ, ai cũng duyên dáng và xinh đẹp.
Mọi người ngồi xuống, Diệp Ngưng Băng ngó đồng hồ nói: "Xem ra Gia Cát lại đến muộn rồi".
Ngô Bình: "Còn ai à?"
Diệp Ngưng Băng: "Người đến trễ tên Gia Cát Truyền Nhất, thường chơi chung với chúng tôi".
Ngô Bình: "Anh chắc hẳn cũng là một người thú vị".
Trương Kiếm Thu cười nói: "Cậu ta đúng là rất thú vị. Lần đầu tiên gặp, cậu ta đang câu cá trong hồ, chẳng cần làm gì mà tất cả cá đều bơi xung quanh và tự động nhảy vào giỏ cá của cậu ta".
Lâm Tử Đống: "Này đã là gì. Lần đầu tôi gặp thì cậu ta đang cãi nhau với một đứa bé lên ba, thế mà còn cãi thua cơ".
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Đúng thế, anh ta hoàn toàn không phải là một người bình thường".
Ngô Bình nghe xong lại như nghĩ tới gì đó: "Đây chỉ có thể chứng tỏ, anh ta có một tấm lòng son. Cả cá cũng không cảm nhận được sự đe dọa của anh ta đối với mình, còn đến gần anh ta. Con nít thích anh ta, bằng lòng cãi nhau với anh ta. Người như vậy, chắc chắn đã tu luyện tới trình độ rất cao siêu".
"Ha ha, cậu đoán sai rồi, tu vi của tôi chẳng cao chút nào", bấy giờ chợt truyền tới một giọng nói, một thanh niên khoảng hai mươi không cao không lùn, không mập không gầy, vẻ ngoài bình thường nhưng trên mặt lại treo nụ cười hiền hòa.
Anh ta vừa đến, đám Diệp Ngưng Băng đều cười, đứng dậy nghênh đón.
Gia Cát Truyền Nhất: "Một ngày nào đó, cậu ta sẽ nhớ tới thôi".