Anh ta nói đến đây bèn nâng một ly rượu lên nói với Ngô Bình: "Chúng ta uống một chén".
Ngô Bình cụng ly với anh ta rồi uống cạn rượu. Sau đó, anh ta bỏ ly xuống quay đầu đi thẳng một mạch. Đám Diệp Ngưng Băng đuổi theo nhưng cũng không kéo người về được.
Diệp Ngưng Băng quay trở lại bàn, tức anh ách nói: "Tên kỳ quái kia lại làm gì nữa vậy!"
Trương Kiếm Thu lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cứ mặc kệ cậu ta, cậu ta vốn là một người kỳ lạ mà".
Ngô Bình lại im lặng, lẽ nào mình đã từng gặp anh ta thật, còn là ở thế giới kia?
Diệp Ngưng Băng bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, còn lấy thêm hai bình rượu.
Bấy giờ, Diệp Ngưng Băng mới nói vào chuyện chính: "Ngô Bình, thực ra chúng tôi tìm cậu là muốn gặp mặt làm quen, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau".
Ngô Bình liếc mấy người kia một cái hỏi: "Các vị là một nhóm?"
Diệp Ngưng Băng cười: "Đám chúng tôi đều có một điểm chung chính là có được Túc Tuệ, là người tu hành".
Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: "Có Túc Tuệ, vậy các vị đều nhớ rõ chuyện kiếp trước?"
Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Hiển nhiên là cậu cũng giống chúng tôi, cũng là người có được Túc Tuệ".
Ngô Bình: "Tôi cũng có hả?"
Diệp Ngưng Băng: "Không có Túc Tuệ thì sao cậu có thể tu luyện tới Bí Cảnh khi mới mười mấy tuổi? Cậu cũng biết, dù là thiên tài trong các tông môn kia cũng khó mà tu luyện nhanh như vậy".
Ngô Bình nghĩ lại thì đúng là thế thật. Từ khi cậu nhớ lại ký ức đến lúc có được tu vi như giờ cũng không mất bao lâu.
Trương Kiếm Thu: "Thế nên chúng ta đều là cùng một loại người. Có điều, cậu vẫn chưa nhớ hết lại chuyện của kiếp trước thôi".
Ngô Bình kinh ngạc, hỏi Diệp Ngưng Băng: "Cậu nhớ rõ hết tất cả chuyện của kiếp trước luôn hả?"