Trần Tử Tu vội dựng ngón cái lên nói: “Bái phục! Cậu Ngô, chuyện sau đó phải làm phiền cậu rồi”.
Ngô Bình nói: “Không dám”.
Đông Vương nói với Trần Tử Tu một vài chi tiết, sau đó đứng dậy rời đi. Mà ông ta vừa đi, Trần Tử Tu cũng dẫn Ngô Bình lên một chiếc thuyền buôn chạy về phía vùng biển rộng lớn.
Trọng tải của con thuyền buôn này mười ngàn tấn, tốc độ cực nhanh, có thể di chuyển hai ngàn kilomet trong một ngày một đêm. Bày bố trên tàu khá xa hoa, ngoài Trần Tử Tu ra, còn có cả trăm người bao gồm nhiều vệ sĩ và người giúp việc.
Ngô Bình có một căn phòng của riêng mình ở tầng hai của tàu, hai phòng ngủ một phòng khách. Vì buổi tối mới đến đảo Hoan Không nên cậu bèn nghỉ ngơi trong phòng.
Đến hơn bốn giờ chiều, Lý Mục Ngư gõ cửa đi vào nói: “Cậu Ngô, thiếu đảo chủ cho mời”.
Ngô Bình đi đến một căn phòng khách, Trần Tử Tu đang ngồi ở đó nhìn chằm chằm điểm sáng màu đỏ trên màn hình.
“Cậu Ngô, cách đây ba trăm dặm có một tàu buôn của Phù Tang, đối phương đang ép sát về phía chúng ta”, anh ta nghiêm túc nói.
Ngô Bình: “Thiếu đảo chủ, người Phù Tang lại muốn gây rắc rối cho anh sao?”
Trần Tử Tu nheo mắt, nói: “Đối phương có thể nắm rõ hướng đi của tôi, chứng tỏ có gián điệp trên tàu”.
Anh ta nhìn về nhìn về phía một người trung niên trông như quản gia, nói: “Lão Viên, tìm cho ra tên gián điệp đó”.
Có vẻ như anh ta rất tin tưởng lão Viên này, ông ta gật nhẹ đầu, rồi quay đi.
Mười phút sau, một người phụ nữ người đầy máu bị kéo vào sảnh, bà ta quỳ xuống một cái “rầm”, khẩn cầu: “Nô tì biết lỗi rồi, xin thiếu đảo chủ tha tội”.
Lão Viên nói: “Thiếu đảo chủ, là bà ta đã gửi vị trí của người Phù Tang. Con trai bà ta thua rất nhiều tiền ở sòng bạc, không trả nổi nên bị người Phù Tang bắt nhốt, để cứu con trai, bà ta đã đồng ý định kỳ báo cho người Phù Tang biết vị trí của thiếu đảo chủ”.
Trần Tử Tu bình thản, nói: “Đưa xuống trước đi, về đến đảo sẽ xử lý”.
Trần Tử Tu lắc đầu: “Trên tàu có đồ rất quan trọng, không thể để rơi vào tay người Phù Tang”.