Ngô Bình rất tò mò, không kiềm được, hỏi: “Thiếu đảo chủ có thể nói cho tôi biết trên tàu có gì không?”
Trần Tử Tu do dự vài giây rồi nói: “Không có gì phải giấu cả, đấy là một miếng sắt thần khổng lồ, có thể dùng để đúc thần binh. Miếng sắt thần này cực kỳ quan trọng với đảo Hoan Không, nhất định tôi phải mang nó về”.
Ngô Bình nói: “Nếu như không thể bỏ lại tàu vậy thì cứ đối mặt với người Phù Tang”.
Mặc dù Trần Tử Tu biết thực lực của Ngô Bình rất mạnh, nhưng anh ta vẫn có chút không yên tâm.
Ngô Bình nói: “Thiếu đảo chủ không cần lo lắng, dù không đánh lại đối phương thì tôi cũng có thể bảo vệ an toàn được cho thiếu đảo chủ”.
Trần Tử Tu thấy Ngô Bình tự tin như vậy thì thở phào, nói: “Được, vậy tôi đành nhờ hết vào cậu Ngô rồi”.
Sau đó, Ngô Bình quay về phòng, thời gian này cậu cũng không rảnh rỗi, cậu tranh thủ luyện cho xong Huyền Ảnh công tầng hai - Khôi Ảnh.
Sau khi trời tối, tàu của người Phù Tang chỉ còn cách họ mấy chục kilomet, Ngô Bình liền đến trước mũi tàu, lúc này gió và sóng rất mạnh, khiến cậu cũng chao đảo theo.
Đột nhiên, cậu nhìn về phía đông bắc, một luồng sáng bạc vút nhanh đến, hướng về phía thương tàu. Ngô Bình bay lên không, biến thành một cái bóng xám, phóng về luồng sáng bạc.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, xác của một nhẫn giả đập xuống mũi tàu, khiến sàn của mũi tàu lõm xuống. Sau đó, Ngô Bình từ từ đáp xuống, còn Trần Tử Tu cũng dắt theo người chạy đến.
Lý Mục Ngư: “Chắc anh ta là người được người Phù Tang phái đi dò đường, tiếp theo đây sẽ có càng nhiều sát thủ đến hơn nữa”.
Ngô Bình bỗng nói: “Bật đèn”.
Lúc này, mấy người Ngô Bình đã có thể nhìn thấy tàu của người Phù Tang bằng mắt thường, chiếc tàu đang không ngừng tiến lại gần họ.