Chẳng mấy chốc, nóm người đã ngồi trên một chiếc xe buýt rất xa hoa, từng vị trí đều rất rộng rãi. Ngô Bình ngồi bên cạnh giám sát Lam, gần vị trí đầu xe.
“Giám sát Lam, ngày thứ ba kiểm tra gì vậy?”, cậu hỏi.
“Thể năng. Chỉ ai có thể năng đạt chuẩn thì mới có thể tiến vào học viện quân sự”.
“Nghe nói, trong mười bảy người, chỉ có một hai người có thể ở lại?”
“Cậu nghe ai nói?” Giám sát Lam liếc nhìn cậu: “Lần này không giới hạn số người, nếu các cậu đều xuất sắc thì có thể giữ lại toàn bộ. Nếu toàn bộ đều không đạt chuẩn thì đào thải toàn bộ”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Thay đổi quy tắc rồi sao?”
“Không phải thay đổi quy tắc, mà là viện trưởng học viện quân sự Đại Hạ đổi người rồi, ý của viện trưởng mới là thà thiếu chứ không ẩu”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt, như vậy tôi cũng không còn áp lực tâm lý gì nữa”.
Sau đó cậu đè thấp giọng nói: “Giám sát Lam, cô tên gì vậy?”
Giám sát Lam trừng cậu: “Cậu hỏi kỹ như vậy làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn biết tên cô thôi”.
Giám sát Lam hỏi: “Đan dược cậu tặng tôi thực sự có tác dụng sao?”
Ngô Bình hạ giọng nói: “Không dám giấu gì, đan dược này là do một cao thủ Đạo Cảnh luyện chế, cô nói xem có tác dụng hay không?”
Giám sát Lam tươi cười, nói: “Lam Chỉ Ngư”.
Ngô Bình cười, nói: “Tên của giám sát hay thật, chắc cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, hay là sau này tôi gọi cô là chị Chỉ Ngư được không?”
Lam Chỉ Ngư không nói gì, không nói gì tức là đồng ý.
Ngô Bình lập tức nói: “Chị Chỉ Ngư là người của học viện quân sự Đại Hạ sao?”
Ngô Bình trở tay, lấy ra một túi thịt khô, đấy là túi thịt cậu giữ lại khi ăn cơm trên đảo Linh Tê, là thịt khô mà ông chủ Hoàng làm, mùi vị khá ngon, thơm nức mũi.