Lam Chỉ Ngư không kiềm được, hỏi: “Đấy là thịt gì thế?”
Ngô Bình: “Thịt yêu thú, chị Chỉ Ngư nếm thử đi”. Cậu vừa nói vừa đưa qua một miếng.
Lam Chỉ Ngư nhìn miếng thịt khô hơi trong suốt, không cưỡng lại được mùi thơm quyến rũ của nó nên đã nhận lấy và cắn một miếng. Nó không dai như thịt bình thường mà ngược lại rất dễ nhai, mùi vị ngon cực, lần đầu tiên cô ta được nếm.
Lam Chỉ Ngư ăn hết miếng thịt khô dài khi nào không hay, cô ta thở dài, nói: “Cậu có pháp khí chứa đồ trên người sao? Cậu là tu sĩ bí cảnh à?”
Ngô Bình cũng không che giấu, cười, nói: “Chị Chỉ Ngư quan sát tốt quá, tôi mới vừa lên bí cảnh không bao lâu”.
Lam Chỉ Ngư vô cùng kinh ngạc, dù ở học viện quân sự Đại Hạ thì cũng chẳng được mấy người là tu sĩ bí cảnh.
“Cậu có sư phụ không?”, cô ta tiếp tục hỏi.
“Đệ tử Liên Sơn Tông”. Ngô Bình cười, nói.
Lam Chỉ Ngư gật nhẹ đầu, nói: “Hèn gì cậu lại có pháp khí chứa đồ, còn tự tin đến vậy. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, trong số những người này có một số người không đơn giản đâu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn chị Chỉ Ngư đã nhắc nhở”.
Xe chạy được một lúc thì đến trước một cánh cổng lớn, trước cổng không có bất cứ biển báo nào. Lúc này, Lam Chỉ Ngư yêu cầu tất cả mọi người xuống xe, sau đó mỗi người lấy ra một túi đựng thức ăn và đi bộ vào trong.
Mọi người thi nhau hướng về ba món báu vật đó, chỉ có Ngô Bình bình thản, đi bên cạnh Lam Chỉ Ngư, mỉm cười và nói: “Chị Chỉ Ngư, lịch sử có nhiều người có thu hoạch không?”