Từ trên trời, từng mảnh vụn hắc diện thạch và bê tông rơi xuống.
Koong. Koong
Khi những mảnh vỡ của tòa nhà đổ sập xuống đất, rung chấn truyền đi cùng với khói bụi mù mịt.
“…Haha.”
Nhìn cơn hỗn loạn này, Cheok Jungyeong và Jin Yohan nở nụ cười thán phục.
Một tòa nhà vừa đứng sừng sững 3 giây trước giờ đã bị phá hủy. Hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ bởi một mũi tên duy nhất.
Một kết quả không thể đáng hài lòng hơn được.
“Có vẻ như chúng ta đã chọn đúng người rồi.”
“Thấy chưa, ta đã nói với ngươi rồi, đôi mắt của ta không bao giờ sai.”
Hai người đã đạt được mục đích.
Từ bây giờ, việc còn lại là của họ. Cheok Jungyeong đeo găng tay, Jin Yohan cầm giáo lên.
Sau đó, họ bước vào đám đông hỗn loạn của tòa nhà đổ nát.
“Đừng quên, chúng ta chỉ giết đám quản trị. Sếp đang quan sát đấy.”
“…Ta biết. Oh nhìn này, có một tên ở đây.”
Cheok Jungyeong nhanh chóng tìm ra một kẻ để giết.
Hắn nhảy xuống và tiếp đất nhẹ nhàng.
Cheok Jungyeong không chắc kẻ đó là ai, nhưng linh cảm của hắn nói rằng tên đó là một thành viên quản trị.
Cheok Jungyeong tập trung sức mạnh xung quanh đôi chân.
Cơ bắp của hắn nở ra, và bật thẳng về phía trước.
“Huup!”
Từ nơi hắn dậm chân vọt nhảy, mặt đất nứt vỡ. Cú nhảy đó như một viên đại bác phóng thẳng về phía kẻ địch.
“Cái quái!?”
“Chết mày nè—!”
Cheok Jungyeong tóm lấy đầu tên đó đập xuống đất. Xương của y hoàn toàn vỡ vụn, và phần đầu bị nghiền nát bởi sức mạnh tuyệt đối của Cheok Jungyeong.
Sau khi kết liễu kẻ đầu tiên, Cheok Jungyeong đứng dậy và liếc nhìn xung quanh. Hắn như một con thú săn đang tìm kiếm con mồi.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Cheok Jungyeong lao tới một kẻ đang chạy trốn.
KOONG!
“…Nhìn ngươi có khác gì thú hoang không?”
Jin Yohan lẩm bẩm và lắc đầu. Trong khi ấy, Cheok Jungyeong đang tấn công mục tiêu mới. Hắn ta chẳng khác nào một con orge điêu luyện.
“Mẹ kiếp! Hắn là ai thế!?”
Lúc đó, tiếng nói của ai đó lọt vào tai Jin Yohan. Anh ta quay về hướng ấy, nơi một người da trắng tầm 30 tuổi đang chỉ tay vào Cheok Jungyeong. Jin Yohan nhận ra gã.
Hận chi Kết, quản trị viên số ba, Slavan.
Ngay sau đó, Slavan cũng phát hiện ra Jin Yohan. Jin Yohan mỉm cười chĩa cây giáo vào Slavan rồi lao thẳng tới.
“Khốn thật!”
Slavan rút thanh kiếm dắt ở thắt lưng. Lưỡi kiếm sắc ấy gặp phải mũi thương tưởng chừng lỏng lẻo của Jin Yohan.
Crắc—
Thoạt trông thì tưởng chỉ là va chạm nhẹ, nhưng đó là thế trận một chiều.
Giáo của Jin Yohan nghiền nát cơ thể và thanh kiếm của Slavan.
Có thể ngay lập tức thay đổi trọng lượng lên đến 10 tấn, cây Xà Thương của Jin Yohan đã nghiền nát cơ thể của Slavan chỉ bằng sức nặng thuần túy.
“Xong một tên.”
Jin Yohan báo cáo với một nụ cười.
**
Tôi liên lạc với Khalifa ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Khalifa nhanh chóng xuất hiện và mở một Cổng Dịch chuyển, và tôi quay trở lại căn cứ của Đoàn kịch Tắc kè.
So với lần đầu tôi đến đây thì căn cứ này đã thay đổi rất nhiều. Tất nhiên, mới hai tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu, nên tôi vẫn chưa hoàn thành 10% của dự án trùng tu. Tuy nhiên, cái hang này đã trở nên tuyệt hơn nhiều sau khi được chia ra làm nhiều phòng.
Tóm lại thì, tôi biến nơi này thành một kiến trúc mái vòm với một hành lang trung tâm. Nơi đây rồi sẽ có cửa vào cho từng phòng của mỗi thành viên, một công xưởng, một phòng nghiên cứu, và nhiều thứ khác.
“Tôi trở lại rồi.”
“Làm tốt lắm.”
Sếp đang ngồi trên cái ghế dài duy nhất trong hành lang.
“Cậu làm tốt lắm. Những thành viên khác sẽ lo phần còn lại.”
Sếp mỉm cười khi cô nói, và tôi đáp trả với một nụ cười tương tự. Sau đó, Sếp bỗng dưng phủi tay.
“Bây giờ di chuyển đi.”
“Thứ lỗi?”
Đằng sau tôi, đoạn phim của Droon đang được chiếu. Đó là Jin Yohan và Cheok Jungyeong đang chiến đấu.
“Ah, vâng.”
Thật không ổn nếu ngồi cạnh Sếp, nên tôi đi ra phía sau ghế. Đầu của Sếp ở ngay trước mặt tôi.
“…”
Nhìn từ khoảng cách này, tôi thấy tóc của Sếp khá rối. Một vài sợi tóc còn vểnh ra khỏi nếp.
Một cảm giác khó chịu xuất hiện trong tôi. Đó có vẻ là tác dụng phụ của Sắc Dục khi kết hợp với Aether.
“S-Sếp, cô có muốn tôi chải tóc cho một chút không?”
“Hm?”
Sếp nghiêng đầu và quay lại.
“Tóc?”
“Vâng.”
“…Không”
“Cô sẽ thấy thoải mái hơn đấy.”
“Ta ổn.”
“…Nhưng tôi thì không.”
Tôi biến Aether thành một cái lược và kéo mái tóc của Sếp lại. Trước khi cô kịp phản kháng, tôi đặt lược lên tóc cô.
“Không phải ta đã nói với cậu…ta không… cần… nyaa.”
Sếp ngưng nói và kêu lên một cách thích thú. Cô cảm thấy vừa ý và thật khó để kháng cự. Không chỉ chiếc lược Aether tốt hơn gắp trăm lần lược thường, mà Gift Khéo Léo còn giúp tôi biết chính xác cách di chuyển tay để làm Sếp thích.
“…Mmmm.”
Sếp hừm một cái hài lòng.
Tôi mỉm cười.
Không lâu sau, Sếp hoàn toàn thư giãn và chớp mắt mỗi khi cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi chải tóc cho cô ấy 5 phút, tôi buộc nó thành kiểu đuôi ngựa.
“Đây.”
“….”
Sếp mở mắt ra. Cô ấy nhìn tôi có phần không hài lòng, rồi ho khan.
“E hèm, cậu không phải làm điều đó để bày tỏ lòng trung thành đâu.”
“Không, tôi làm chỉ vì tôi muốn vậy.”
“…”
Sếp lặng lẽ vuốt ve mái tóc của mình.
“Mái tóc này là ý gì?”
“Oh, tôi nghĩ Sếp trông rất tuyệt với nó. Cô có cần gương không?”
“Không.”
Biết rằng Sếp sẽ nói vậy, tôi vẫn tạo ra một chiếc gương bằng Aether. Sếp cẩn thận nhìn mình trong gương, quay đầu qua lại, nhìn chằm chằm vào mái tóc đuôi ngựa rồi tỏ ra thích thú.
Sau đó, cô quay đầu lại.
“À, lính mới này, khi nào cậu chính thức gia nhập Đoàn Lính Thuê Jeronimo?”
“À phải rồi.”
Để ngụy trang, tôi yêu cầu gia nhập Đoàn Lính Thuê Jeronimo. Lí do chính cho vụ bỏ học Cube là trở thành một lính đánh thuê. Hơn nữa, làm nhiệm vụ với tư cách một thành viên của Đoàn Lính Thuê Jeronimo chắc chắn sẽ giúp tôi kiếm SP.
“Mm… chắc để Tháng 3 năm sau đi.”
“Được rồi, ta sẽ báo cho Jain.”
“Cảm ơn Sếp.”
Sớm thôi, ‘Fenrir’ sẽ gia nhập Jeronimo.
Anh là một xạ thủ, chuyên môn sẽ là ám sát Ma nhân và tàn sát quái vật.
Những thứ khác…Jain chắc chắn sẽ lo liệu được.
**
Tổ chức quốc tế quản lí các vấn đề liên quan đến Anh hùng được gọi là Hiệp hội Anh hùng.
Tháp Anh hùng, trụ sở của họ đặt ở Gwanghwamun, Seoul, là tòa nhà cao nhất thế giới với độ cao 900m.
[Phòng họp của Ngôi Đền Công Lý.]
Hiệp hội Anh hùng được mệnh danh là nền móng của văn minh nhân loại hiện đại, chia ra làm 15 phân khu. Trong số đó, phân khu đảm nhiệm công việc nguy hiểm và quan trọng nhất là Ngôi Đền Công Lý.
“Tôi đến rồi đây…geez.”
Hiển nhiên,chỉ có những thành viên tinh anh mới có thể gia nhập.
Hôm nay, một cuộc họp bàn tròn được sắp xếp trong nhóm.
“Mọi người đâu rồi!?”
Aileen, một trong số các thành viên của Ngôi Đền Công Lý, đang khoanh tay lại càu nhàu. Không ai có thể trách gì cô cả. Thậm chí tại cuộc họp bàn tròn này, chỉ có 4 thành viên xuất hiện. 8 thành viên còn lại thì đang bận rộn với nhiệm vụ của họ.
“Chào buổi sáng, Aileen-ssi.”
Yi Yongha, 31 tuổi, mở lời chào Aileen. Anh là một Anh hùng hạng cao, là thành viên trẻ nhất trong nhóm.
“Chào buổi sáng? Mọi người đâu rồi!?”
“Cô nghe về việc đã xảy ra ở Nam Á chưa? Họ đang bận chạy tứ phương tám hướng để giải quyết việc đó.”
Chủ trì cuộc họp, Park Hanho, xoa dịu Aileen với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nhưng ít ra họ nên tham dự cuộc họp chứ!?”
“Để họ nghỉ ngơi đi. Dù sao họ cũng sẽ được báo về những điều chúng ta bàn bạc.”
“Hmph, họ sống ở Seoul mà. Mà… tại sao họ không cử tôi tới đó? Tôi có thể giải quyết mọi thứ chỉ trong một tuần!”
Aileen phàn nàn rất nhiều về điều này. Cô bực bội vì công việc mình được giao với tư cách một Anh hùng.
Trong những vụ việc nguy hiểm tầm trung, cô bị gạt ra ngoài với lý do Hiệp hội Anh hùng cần một con át chủ bài. Trong những tình huống không quá nguy hiểm, cô cũng không được tham dự, vì ‘giết gà thì không cần dao mổ trâu’.
Mặc dù mọi người công nhận cô là một trong những thành viên mạnh nhất Hiệp hội Anh hùng, cô chỉ ra mặt đúng 5 lần trong 5 năm gần đây.
“Như chúng ta đã nói, cô là vũ khí tối thượng… Đợi chút, Aileen, cô đã cao lên à? ”
“…E-Eh?”
Park Hanho cố gắng làm dịu Aileen với những lời đường mật.
“…Lại nữa! Tôi 31 tuổi rồi, anh biết không?”
“Không, không, tôi không xạo đâu. Có lẽ xương của cô đã phát triển hơn.”
“X-Xương? Mm… có lẽ…? K-Không!”
Park Hanho trở lên căng thẳng vì điều này. Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến, ngày mà nói với cô rằng cô đã cao hơn không còn tác dụng…!
“Có lẽ đó là vì buổi sáng đó. Người ta nói con người sẽ cao hơn 2~3cm vào buổi sáng~”
Tuy nhiên, Aileen rất dễ đọc vị. Đôi môi run run của cô như muốn nói cho cả thế giới biết cô đang cực kì hài lòng.
“Không, tôi nghĩ xương của cô thật sự đã phát triển thêm. Có phải cô từng nói mình sẽ không đi dày cao gót nữa? Có lẽ đó là lý do.”
“…Anh nghĩ tôi ngớ ngẩn đến vậy à?”
“Haha, tôi chắc rằng cô thực sự đã cao lên, nên lát thử kiểm tra lại nhé.”
Dường như đã hạ hỏa hoàn toàn, Aileen ngồi xuống không một lời phàn nàn.
“Bây giờ, bắt đầu cuộc họp nào.”
“Rõ!”
Nghe Yi Yongha hét lên nhiệt tình, người Anh hùng thứ tư trong phòng, Nicholas, bật dậy khỏi giấc ngủ.
“Uun~”
“Sao anh lúc nào cũng ngủ vậy?”
Aileen buột miệng thất vọng, nhưng Nicholas chỉ cười nhạt.
“Thế nên tôi mới cao như này đó.”
“….”
Aileen nghiến chặt răng không trả lời.
“Nào nào, yên lặng nào. Hôm qua, tầm 8 giờ tối, một loạt vụ khủng bố đã xảy ra ở Pandemonium.”
Những bức ảnh ba chiều hiện lên xung quanh bàn tròn, cho thấy những tòa nhà bị phá hủy và những xác chết.
“Như mọi người đã thấy, một tòa nhà hoàn toàn bị xóa sổ, và một căn cứ bị phá hủy.”
“Không phải là quá tốt khi chúng đấu đá lẫn nhau hay sao?”
“Không.”
Park Hanho lắc đầu trước lời nói của Aileen. Sau đó anh ta phát một đoạn phim ngắn quay được tối qua ở Pandemonium.
Shoooong--
Một mũi tên bắn xuyên bầu trời như sao băng. Sức mạnh tuyệt đối của nó bóp méo cả không gian xung quanh nơi nó phóng qua.
KWANG—!
Chỉ bằng một mũi tên.
Chỉ bằng một mũi tên đã xóa sổ cả một tòa nhà.
Yi Yonghan há hốc miệng trong kinh ngạc, và Nicholas khẽ mở to mắt.
“Wow~ thú vị~ thú vị đấy~”
Aileen vỗ tay tán dương. Tuy nhiên cô chỉ mang ý mỉa mai. Nếu là Aileen, cô nhắm mắt cũng có thể xóa xổ một tòa nhà.
“Đây không phải là điều quan trọng. Nhìn vào bức ảnh này này.”
Trong bức ảnh được chiếu bởi Park Sangho, một người thanh niên đang đứng trên đỉnh Tháp đồng hồ của Pandemonium.
“…Có phải là một sát thủ?”
Hắn ta bao trùm mình trong một màu đen, mặc một cái áo choàng trùm mũ nhìn như đại bàng, đeo một chiếc mặt nạ che phủ cả miệng. Trên tay hắn là một cái cung đen tao nhã.
“Trông có vẻ như hắn là một thành viên mới của ‘nhóm đó’.”
Mặt Aileen cứng lại.
Thậm chí Hiệp hội Anh hùng chỉ biết gọi cái hội bí ẩn này là ‘nhóm đó’. Park Sangho, người chủ trì Ngôi Đền Công Lý, đã truy lần theo chúng kể từ lúc 20 tuổi, và thạm chí Aileen còn có cả một đoạn lịch sử liên quan tới chúng.
“Một thành viên mới?”
“Yep, trước đây mọi người cũng thấy điều tương tự rồi đúng không?”
Park Hanho chuyển sang một bức ảnh khác.
Một biểu tượng màu đen in hằn trên mặt đất. Aileen quả thực biết biểu tượng ‘hoa sen’ này là gì.
“…Phải, bảy năm trước. Nhưng tôi không nghĩ vẫn là kẻ khi ấy.”
Kẻ mà Aileen đụng độ lúc đó không có dùng cung.
“Nên anh mới nói đó là thành viên mới.”
“Mm….”
Click.
Aileen đột nhiên bẻ ngón tay.
“Tốt thôi, để việc điều tra cho tôi. Tôi sẽ điều tra về chúng.”
“Hm? Không, cô không cần tự mình làm điều đó đâu...”
“Không, tôi phải làm. Tôi đã hòa trong trận đánh lần trước.”
“…Cái gì cơ?”
“Tôi đã gặp hắn trước đây. Khoảng 8 tới 9 năm về trước.”
“Cái gì?”
Park Hanho day trán và thở dài.
“Tại sao đến giờ cô mới nói ra điều đó… Dù sao đi nữa thì có vẻ như hắn là một người khác.”
“Dù không phải là cùng một người, nếu hắn là kẻ thay thế cho vị trí cũ, hắn có lẽ rất mạnh, đúng không?”
Aileen mỉm cười, ma lực được truyền vào trong giọng nói của cô.
“Nên đưa tôi đống tài liệu đó mau.”
“…Không phải tôi đã bảo cô là đừng dùng nó lên tôi rồi sao?”
Cánh tay của Park Hanho tự di chuyển vì Linh Ngôn của Aileen. Park Hanho cũng không có ý định phản kháng. Mặc dù anh có thể nếu muốn nhưng điều đó chỉ làm mọi thứ trở lên mệt mỏi hơn..
“Cảm ơn~”
“E hèm. Dù sao…. Ah, đợi đã! Cô đang đi đâu vậy!? Cuộc họp chưa kết thúc mà!”
Ngay sau khi có được thứ mình muốn, Aileen vừa huýt sao vừa phóng ra khỏi phòng họp.
**
Chớp mắt, tháng 7 đã đến. Dưới cái nắng chói chang của mặt trời, khong còn chút dấu vết nào của mùa xuân dài.
Chíp— chíp—
Chim hót, trời quang, mây tạnh và những luồng gió nóng là dấu hiệu bắt đầu mùa hè.
Cube vừa kết thúc học kì đầu tiên, và những học viên lại tràn đầy năng lượng vì kì thi đã qua.
Nhiều thứ đã xảy ra trong vài tháng trước. Đầu tiên, hầu hết thành viên hội đồng quản trị của Cube đều bị áp lực đến mức phải từ chức sau sự kiện tấn công của Ma nhân trước đó, thậm chí một số người còn bị đưa ra tòa.
Thứ hai, những Anh hùng bắt đầu đi tuần trong Cube như là một cách tăng cường an ninh, bài thi giữa học kì bị bãi bỏ, chỉ còn lại đánh giá cá nhân và kì thi cuối học kì để quyết định thứ hạng của các học viên.
Ding—
Tiệm cà phê nổi tiếng nhất Cube, Thiên đường Trần thế.
Chae Nayun bước vào tiệm cà phê này, nhìn xung quanh.
“Yo, Chae Nayun~”
Một giọng nói quen thuộc gọi cô. Đó là Yi Yeonghan.
Chae Nayun không suy nghĩ nhiều và tiến tới chỗ cậu ta, nhưng đến nửa đường cô nhận thấy một thành viên lạ có mặt.
Kim Suho, Yi Yeonghan,Yoo Yeonha, và Rachel.
Rachel?
Chae Nayun ngồi xuống.
“Thi thố sao rồi?”
Yi Yeonghan hỏi.
“Tạm ổn.”
Đáp lại nửa vời, Chae Nayun nhìn chằm chằm vào Rachel.
Rachel đang ngồi ngay cạnh Yoo Yeonha. Chae Nayun không hiểu tại sao.
“…Oh, chúng mình ở chung một lớp. Chúng mình khá thân khi nói về Guild của mình.”
Yoo Yeonha để ý thấy ánh nhìn kì lạ của Chae Nayun và bắt đầu giải thích.
“Yep.”
Rachel mỉm cười và gật đầu.
“Mình hiểu rồi.”
Chae Nayun uống càfe trước mặt cô mà không nói thêm lời nào.
Khịt, khịt.
Đột nhiên Yi Yeonghan bắt đầu ngửi khắp nơi.
“Mm, mình ngửi thấy thứ gì đó kì lạ. Chae Nayun, cậu có—”
“Cái gì.”
Đôi mắt sắc lẹm của Chae Nayun lườm Yi Yeonghan. Đối mặt với khí tức chết người ấy, Yi Yeonghan im bặt.
“K-Không, không có gì.”
“Cậu tốt nhất là không nên gây sự với mình… Ah đúng rồi.”
Chae Nayun đặt cốc café xuống và nói.
“Mình đang định ở Núi Baekdu đến hết kì nghỉ. Cậu có muốn đi với mình không, Kim Suho?”
“…Hm?”
Kim Suho mở to mắt.
“Đột ngột vậy.”
“Shin Jonghak cũng sẽ tới đó.”
“Aah, không, Suho không thể đi.”
Yi Yeonghan mạnh dạn cắt ngang.
“Suho có một vài việc nho nhỏ với người đó. Cậu ta phải dành thời gian cho cô ấy.”
“C-Cậu đang nói cái gì thế?”
Kim Suho nhanh chóng bịt miệng Yi Yeonghan lại. Tuy nhiên, Chae Nayun chỉ vô cảm lườm họ.
Cảm thấy khó xử, Yi Yeonghan và Kim Suho gãi cổ.
“C-Cái gì?”
“Có gì vui à?”
“…”
“Vậy? Cậu có định đi hay không?”
“Mình…”
Kim Suho hơi lưỡng lự. Yun Seung-Ah đã gọi cho cậu tuần trước, và họ đã thường xuyên nói chuyện với nhau hơn kể từ đó…
“Nếu có thể, mình sẽ tới. Đây là một cơ hội tốt.”
“Được rồi, tốt lắm.”
Đó là tất cả những gì Chae Nayun muốn nói. Cô ấy uống vội cốc cà phê rồi tính tiền.
Yoo Yeonha nhanh chóng giữ cô lại.
“Cậu định đi bây giờ à?”
“Mình, mình có một cuộc hẹn với một người tên Yohei. Mình sẽ gặp cậu sau.”
Chae Nayun nhanh chóng gỡ tay của Yoo Yeonha ra và rời đi.
“Cậu nên ở đây thêm chút nữa…”
Lẩm bẩm nhẹ nhàng, Yoo Yeonha buồn bã nhìn Chae Nayun rời đi.
Tiriring~
Lúc này, cô nhận được một tin nhắn. Sự chú ý của cô rơi vào chiếc đồng hồ của mình.
[Tập sự viên của Jeronimo sẽ trở thành thành viên chính thức của họ vào tháng 3 tới.]
“…Oh?”
Một tin thật thú vị.
Khi tắt đồng hồ đi và nhìn xung quanh, Yoo Yeonha nhìn thấy Rachel đang đọc tin trên smartwatch của cô ấy.
“Oho.”
Và sau đó như Yoo Yeonha, cô thốt lên thích thú và ngẩng đầu lên.