Nắm xong hẳn đột nhiên hốt hoảng! Xong con mẹ nó rồi! Mình đang làm gì vậy!
Một giây sau Lý Tuệ Kiều có hất tay hẳn ra thì hắn cũng không thấy giật mình.
Nhưng Lý Tuệ Kiều chỉ sửng sốt một chút rồi chợt rươm rướm nước mắt, đột nhiên nhào vào lòng hắn.
"Chị Tuệ Kiều?" Trần Minh ngơ ra.
Tổng giám đốc của một trong mười xí nghiệp lớn nhất, một trong ba người đẹp đứng đầu Hải Thị – Lý Tuệ Kiều, người phụ nữ cao quý chỉ có thể được ngước nhìn bây giờ lại sà vào lòng rồi ôm mình thật chặt.
Trần Minh có năm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ nó lại thành hiện thực.
Hắn đâu biết răng Lý Tuệ Kiều lợi hại đến mấy cũng là phụ
nữ. Là phụ nữ thì cần người ta quan tâm, bảo vệ, thông cảm.
Nhưng những năm gần đây chỉ có Trần Minh không mang mục đích tiếp cận cô mà thôi.
Cảm nhận được sự thông cảm và yêu mến của hẳn, Lý Tuệ Kiều lập tức không kiềm nổi cảm xúc.
Qua một hồi lâu cô mới chậm rãi đứng thẳng dậy từ trên người Trần Minh, đỏ mặt nói: "Thật xin lỗi, làm ướt áo của cậu rồi”
"Không sao, tôi có thể cho chị mượn bờ vai vào bất cứ lúc nào” Trần Minh nói.
Lý Tuệ Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp, so với những. thành công thế tục kia thì điều cô mong muốn nhất bây giờ là sự quan tâm mộc mạc chân thành này: “Cảm ơn cậu. Nhưng cậu có thể giữ bí mật giúp tôi không?"
"Tôi hiểu, Lý tổng nổi tiếng tuyệt đối không chảy nước mắt như một thiếu nữ” Trần Minh cười nói.
Lý Tuệ Kiều đánh ngực hắn một cái: “Cậu hư lắm, trêu ghẹo tôi!"
"Chị cũng hư lắm, nũng nịu như thế làm tim tôi đập loạn cả lên, suýt tắt thở rồi này.” Thấy dáng vẻ như thiếu nữ của cô, Trần Minh suýt không kiềm nén được.
Ban đầu trai đơn gái chiếc ở chung một phòng đã dễ cướp cò rồi, Lý Tuệ Kiều còn xinh đẹp, gợi cảm mê người như thế, nếu lại nũng nịu thì có người đàn ông nào chịu được chứ.
Nhìn thấy đôi mắt cực nóng của hắn, Lý Tuệ Kiều hít một hơi rồi e ngại lui về phía sau mấy bước, hất hất lọn tóc bên tai: “Cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi không phải người phụ nữ tùy tiện như vậy.”
"Chị Tuệ Kiều…” Trần Minh bước một bước về hướng cô, muốn giải thích.
"Cậu thử quần áo đi." Lý Tuệ Kiều thấy hắn tới gần thì trong lòng hơi hoảng, vội vàng đi ra ngoài: “Thay xong thì chúng ta đi ra nhà hàng ăn cơm. Tôi còn phải cám ơn cậu.”
"À, được” Trần Minh cười khổ, thì ra chỉ là muốn cảm ơn hắn.
Hản lắc đầu đầu, khuyên mình đừng suy nghĩ lung tung.
Hản của hiện tại không thể nào chiếm được dạng người phụ nữ như Lý Tuệ Kiều.
Trần Minh chọn một chiếc áo sơmi trằng và áo khoác âu phục đen rồi mặc vào, hắn đứng trước cái gương bên cạnh †oilet chỉnh sửa lại một chút rồi mới đi ra phòng bệnh.
"Chú ơi, ôm một cái!" Trông thấy hắn đi ra, Tiểu Yến Tử lập tức chạy như bay qua ôm lấy đùi hẳn.
Lý Tuệ Kiều nhìn ra bên ngoài bệnh viện, rõ ràng có đến mấy nhà hàng nhưng cô lại chỉ vào một nhà hàng chuyên phục vụ gia đình.