"Đi nhà hàng kia đi, được chứ?" Lý Tuệ Kiều hất hất lọn tóc bên tai rồi nói với giọng rất dịu dàng, so với hỏi thăm thì càng giống khẩn cầu hơn.
Trần Minh cười nói: "Nhà hàng chị Tuệ Kiều chọn nhất định rất tuyệt vời. Tiểu Yến Tử, chúng ta đi ăn cơm thôi
Nói xong thì hẳn chạy.
Tiểu Yến Tử lập tức bị chọc cười, nhảy cẵng lên phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Chú ơi, chú chạy nhanh thật, gió thổi dễ chịu quá ạ”
"Hai người chậm một chút, đừng té ngã” Lý Tuệ Kiều vội vàng đuổi theo, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái thì cô cũng không nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng, cảm giác đối với Trần Minh bất giác cũng trở nên càng khác biệt.
Dù con nít rất hiếu động, nhưng sau khi trải qua chuyện kinh khủng trước đó thì Tiểu Yến Tử ăn một lát đã ngậm nửa miếng gà rán trong miệng nghiêng đầu ngã lên người Trần Minh ngủ thiếp đi.
"Tiểu Yến Tử?" Trần Minh còn tưởng cô bé xảy ra chuyện gì, nhìn kỹ mới nhận ra cô bé mệt quá nên ngủ: “Phù, hóa ra là buồn ngủ”
"Ngại quá Trần Minh, giao cho tôi đi.” Lý Tuệ Kiều áy náy nói, đưa tay ôm lấy Tiểu Yến Tử.
Nhưng ngón tay cô lại không cẩn thận đụng phải bẹn đùi của Trần Minh.
Ồ!
Trần Minh lập tức hít vào một hơi.
"AI" Lý Tuệ Kiều kinh ngạc la lên một tiếng, gương mặt đã đỏ lên: “Ngại quá vừa rồi tôi không cẩn thận.”
"Không có gì.” Trần Minh không biết nên nói cái gì.
Trần Minh sửng sốt, sau đó cười nói: "Được, cảm ơn chị Tuệ Kiều.