Tống Thanh Ca nhìn Tô Trường Phong một cái, nói với hắn đừng gây chuyện nữa rồi đi theo Đường Giai Ny trở lại trong nhà ăn tìm người giải quyết mọi chuyện...
Tô Trường Phong cười khổ một tiếng, thầm nghĩ chút chuyện nhỏ mà, bộ anh không giải quyết được hay sao.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Trường Phong đứng ở đó, chẳng quan tâm mấy mà móc thuốc ra hút.
Trương Lượng tìm nhân viên y tế đến, xử lý cánh tay cho Lưu Uy, cột băng vải lại.
Vương Lỗi và bạn gái của gã thì âm độc nhìn Tô Trường Phong, thỉnh thoảng còn châm ngòi thổi gió bên tai Lưu Uy...
Sau tám phút.
Két!
Ba xe MiniBus đột nhiên đậu lại ở cách đó không xa. Sau đó, từ trong xe tuôn ra ba mươi, bốn mươi người, sắc mặt ai cũng lạnh lẽo âm u, trong tay cầm dao găm sáng loáng.
Người cầm đầu mặt mũi đầy dữ tợn, hói đầu, râu quai nón, đó chính là Đoạn Phong.
"Phong Ca!" Nhìn thấy Đoạn Phong, Lưu Uy cố nén đau đớn mà nghênh đón chào hỏi.
Đoạn Phong oai phong hiên ngang mà cất bước, ngẩng đầu nhìn Lưu Uy một chút, nhíu mày: "Người anh em, tình huống như thế nào? Cánh tay cậu thế nào vậy?"
Lưu Uy chỉ vào Tô Trường Phong, lạnh lùng nói: "Phong Ca, là tên nhãi nhép này làm cánh tay tôi bị thương. Hôm nay anh chơi chết hắn giúp tôi, tôi chịu trách nhiệm hết. Mặt khác, tôi sẽ không để Phong Ca và các anh em đi tay không một chuyến, tôi ra một trăm vạn khao các anh."
Đoạn Phong gật gật đầu, rất hài lòng vì sự khẳng khái của Lưu Uy.
Đôi mắt trâu của gã ta nhìn về phía Tô Trường Phong, nhíu mày rậm lại: "Con mẹ nó mày là thứ gì mà cũng dám ra tay với anh em tao?"
Tô Trường Phong lạnh nhạt liếc nhìn gã ta một cái: "Còn anh là thứ gì mà nhảy nhót trước mặt tôi?"
"Coon mẹ nó!"
Một người sau lưng Đoạn Phong rất khó chịu trước phản ứng của Tô Trường Phong, lập tức xách dao găm vọt ra, chém thẳng xuống trán của hắn.
Rầm rầm, mấy chục người phía sau gã ta đồng loạt giơ dao găm ra bao vây lấy Tô Trường Phong.