Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên sau lưng mọi người.
"Con mẹ nó đều bỏ vũ khí xuống! Tất cả tránh ra!"
Hả?
Đám người kinh ngạc, nhao nhao quay đầu lại.
Chỉ thấy ba người đang vội vàng chạy tới bên này. Ba người này đều lộ ra ánh mắt sáng ngời, đi đường mang gió, dáng người mạnh mẽ, hiển nhiên không phải người bình thường. Người cầm đầu kia còn lộ ra khí thế rất mãnh liệt.
"Thứ đui mù chui ra từ đâu? Chuyện của tụi tao mà cũng dám quản?"
Một tên tóc đỏ thủ hạ của Đoạn Phong xách dao găm chỉ về hướng người cầm đầu.
Nhưng mà…
Chát chát!
Đáp lại gã ta chỉ có hai cái tát vang dội.
"Mắt chó của tụi mày mù rồi à, mày biết đang nói chuyện với ai không?" Người đứng cuối ba người đứng ra, tát tên tóc đỏ hai bạt tai, nghiêm nghị quát.
Tên tóc đỏ ngơ mặt ra.
Con mẹ nó...
Ba người này có lai lịch gì, đi lên đã dám táng ông đây?
Nhưng ba người không có để ý gã ta, mà đẩy ra đám ô hợp này ra rồi đi thẳng tới trước mặt Tô Trường Phong.
Người cầm đầu kia nhìn về phía Tô Trường Phong, ánh mắt nóng bỏng, hạ giọng mà nói: "Thống lĩnh Đỗ Khuê của chiến bộ Hàng Thành tham kiến chiến thần!"
Không sai, người đứng trước mặt Tô Trường Phong chính là Đỗ Khuê.
Lại nói, đêm nay Đỗ Khuê dẫn theo hai tùy tùng làm việc ở gần đây. Lúc làm xong, đang muốn lên xe thì vô tình phát hiện đám người Đoạn Phong đằng đằng sát khí xuống xe.
Do chức trách nên anh ta dẫn tùy tùng chạy tới.
Mặc dù chức trách chủ yếu của chiến bộ không phải giữ gìn trị an của địa phương, nhưng nhìn thấy có chuyện phạm pháp xảy ra thì chiến bộ cũng không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ.
Không nghĩ tới Đỗ Khuê phát hiện đám người này lại muốn đối phó với Thương Long chiến thần!
Cho nên Đỗ Khuê lập tức dẫn tùy tùng lao đến, cũng gọi điện thoại cho căn cứ, bảo bọn họ lập tức phái người tới.
Tô Trường Phong nhìn về phía Đỗ Khuê, cười cười: "Làm gì, anh cảm thấy tôi không đối phó được với những rác rưởi này?"
Đỗ Khuê nhìn gã ta, nói: "Được, nếu mày muốn biết thì tao không ngại nói cho mày biết, tao tên Đỗ Khuê, thống lĩnh chiến bộ Hàng Thành!"