Nam diễn viên đóng chung với cô đi tới, vẻ mặt ngưỡng mộ khen ngợi cô: “Cảnh nhìn nhau đó khiến trái tim tôi cũng thắt lại, giống như tôi thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cô vậy.”
Giang Nguyệt sững sờ trong vài giây.
Cô bỗng nhiên ý thức được lúc nãy trong lúc diễn, cô đã nhìn người đối diện thành một người khác.
Suýt nữa cô đã không phân biệt được rốt cuộc đang diễn kịch hay trong thực tế.
Cô cúi đầu mỉm cười.
Một vở kịch mà thôi, sao lại nhập tâm như vậy làm gì?
…
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người vui vẻ ngồi chụp ảnh chung, nhiều người muốn chụp ảnh cùng Giang Nguyệt và xin chữ ký, cô đều gật đầu vui vẻ đồng ý.
Mọi người lập tức hoan hô.
Khi gần kết thúc, bỗng nhiên có một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da tiến vào khu nghỉ ngơi của nhân viên, cung kính đứng trước mặt Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt ngạc nhiên, chớp chớp mắt.
“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía người này, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Nhìn người quen trước mặt, Giang Nguyệt nhướng mắt, gật đầu cười với anh ta: “Đã lâu không gặp, trợ lý Trương.”
Trương Nghị: “Vừa rồi Thịnh tổng có xem vở kịch của ngài, muốn mời ngài uống trà, không biết ngài có thời gian không?”
Thái độ của anh ta rất cung kính, hơn nữa là do Thịnh tổng đích thân mời, vì phép xã giao, cô cũng không có lý do từ chối: “Là vinh hạnh của tôi.”
Sau khi nói xong, Giang Nguyệt đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt các diễn viên khác, mọi người đều lưu luyến tiễn cô đi.
Khi ra khỏi nhà hát, một chiếc Maybach đang dừng bên cạnh bậc thềm.
Trong xe im lặng.
“Giang tiểu thư, xin mời.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe.
Bên kia xe, Thịnh Sóc Thành đang nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nghe được tiếng động, ông ấy mới mở hai mắt, đôi mắt đảo qua trên người Giang Nguyệt.
“Cô rất ưu tú, là một mầm mống tốt cho kịch nói.”