Giang Nguyệt cười, nụ cười trong trẻo như nụ cười của một cô bé: “Vậy tôi sẽ không từ chối nữa, tôi rất vui vì có thể nhận được lời khen ngợi của ngài.”
Thịnh Sóc Thành cười một chút.
Âm thanh rất nhẹ.
…
Quán trà Niệm Chỉ.
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn bảng hiệu, trong lòng có chút tính toán.
Quán trà Niệm Chỉ là quán trà nổi danh nhất ở Bắc Thành, ngày thường hiếm khi mở cửa cho người ngoài, nếu có người muốn bàn chuyện hợp tác ở đây thì phải hẹn trước.
Mặc dù rườm rà nhưng vì phong thái rực rỡ, rất nhiều người cũng có xu hướng nhắm mắt làm ngơ.
Trong quán trà còn mời ca sĩ kinh kịch hay nhất, vừa bước vào đã có thể nghe được tiếng hí khúc của người hát, còn có rừng trúc chảy nước, vô cùng có cảm xúc.
Đây là quán trà do một tay Thịnh Sóc Thành quản lý.
Lúc trước Giang Nguyệt từng tới đây với Tiêu Kỳ Nhiên để gặp một khách hàng, vì vậy cô cũng không quá xa lạ với nơi này.
Theo sau Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt vào một phòng trà.
Cô nhìn thấy rõ ràng trên cửa treo một tấm biển, trên đó viết “Người ngoài không vào”.
Sau khi đi vào, bài trí bên trong cũng rất tao nhã, có bàn ghế gỗ kiểu cổ điển, bố cục cũng rất hoành tráng, trên tường có những tác phẩm thư pháp và tranh vẽ thực.
Hoàn toàn khác với những phòng trà khác, rõ ràng nơi này đặc biệt hơn.
Giang Nguyệt lúc này mới hiểu được phòng trà này là khu vực riêng của Thịnh Sóc Thành, chẳng trách người ngoài không được vào.
Cô sững người một lúc.
Thịnh Sóc Thành là một người có lòng dạ rất sâu, chỉ riêng mấy lần gặp mặt trước đó cũng đã khiến cô cũng lĩnh hội được điều này, ông ấy không phải là trưởng bối dễ đoán.
Vì sao hôm nay ông ấy lại dẫn cô đến nơi riêng tư của mình.
“Giang tiểu thư, mời ngồi.”
Ngay khi Thịnh Sóc Thành ra hiệu, Giang Nguyệt lập tức thu hồi suy nghĩ, cung kính cúi đầu rồi cẩn thận ngồi đối diện ông ấy.
“Trương Nghị, pha trà cho Giang tiểu thư.” Ngữ điệu của ông ấy rất ôn hòa.
Đáy mắt Thịnh Sóc Thành hiện lên ý cười: “Cô gái này, thật đúng là xảo quyệt.”