Hóa ra không phải ngẫu nhiên.
Giang Nguyệt nhìn mặt Tiêu Kỳ Nhiên, thật lâu sau mới hỏi một câu, giọng rất yếu ớt: “Là ai tung tin tức?”
“Cô cảm thấy còn có thể là ai?” Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên cầm vô lăng, trong mắt không lộ ra cảm xúc: “Vậy cô đúng là cực kỳ ngu xuẩn, còn thật sự cho rằng đây chỉ là một hoạt động công ích?”
Giang Nguyệt cứng đờ.
Thì ra người tung tin tức, là Trần Tư Tề.
“Trần thị sang năm có một dự án hợp tác mới, cần phải mua một bất động sản dưới tay Thịnh Sóc Thành. Nhưng khổ nỗi lại không có mối liên hệ với ông ta, vì vậy không có cách nào để mở rộng thị trường.”
Tiêu Kỳ Nhiên khởi động động cơ, từng chút từng chút buông phanh ra, đạp chân ga:
“Cô đoán xem, ai sẽ là mối liên hệ kia?”
Hô hấp của Giang Nguyệt nhè nhẹ.
Thông qua đủ loại hành vi của Thịnh Sóc Thành hôm nay, nếu cô không hiểu, bốn năm nay cô ở trên trường danh lợi này thật sự là vô ích.
Đúng.
Cô chính là người có thể giúp Trần Tư Tề, khơi thông mối quan hệ với Thịnh Sóc Thành.
Khó trách vừa rồi Thịnh Sóc Thành lại oán giận hỏi cô, vì sao vừa mới giúp cô đầu tư cho Giang San, nhưng cô lại quay sang nương tựa Trần Tư Tề.
Cô bé mình thưởng thức, lại không có sự chắc chắn trong sự nghiệp, cứ lung tung như vậy.
Vậy thì trong lòng Thịnh Sóc Thành cũng cảm thấy khó chịu là điều hiển nhiên.
Giang Nguyệt tự trách bản thân mình.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra tâm tình sa sút của cô, nhẹ nhàng nói một câu:
“Cô đi theo tôi lâu như vậy, không nên ngay cả chút tâm tư của người khác cũng không đoán ra được.”
“Tôi…”
Mấy năm nay đều lang thang bất định ở ngoài. Chỉ có năm đầu tiên là cô cùng Tiêu Kỳ Nhiên trở về Tiêu gia. Nhưng sau bữa ăn đầy châm chọc kia, những năm sau đó gần như đều là cùng với chị Trần và Hi Hi trải qua dịp tết.