Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa từng nhắc lại về việc dẫn cô về Tiêu gia ăn tết.
“Anh cứ cho tôi xuống chỗ nào dễ bắt taxi là được rồi. Tôi sẽ tự bắt taxi đến đó.” Giang Nguyệt cụp mi, nhẹ giọng nói:
“Đêm nay anh chắc là phải về Tiêu gia ăn tết nhỉ. Nơi này cách Tiêu gia rất xa, không làm phiền anh phải chạy đi chạy lại nữa.”
Giọng điệu hoàn toàn là khách khí và xa cách.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, cũng không có ý định giảm tốc độ xe: “Tôi không về Tiêu gia ăn tết.”
Trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không trở về Tiêu gia?
“Tôi ra nước ngoài một chuyến.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt, có chút mệt mỏi nhàn nhạt:
“Có một người bạn muốn gặp mặt một lần, thuận tiện nói về một hạng mục.”
Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất bận rộn.
Lúc này, Giang Nguyệt mới chú ý tới hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục giản dị, đúng là tư thái muốn đi công tác.
“Máy giờ bay?” Cô hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng đáp: “Ba giờ sau.”
Sau khi Giang Nguyệt nhận được đáp án, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, trong đầu nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Đi một mình sao?”
“Tiết An đang ở sân bay.” Tiêu Kỳ Nhiên tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ lưng: “Sẽ mất khoảng một tuần.”
Giang Nguyệt không hỏi những vấn đề này, mà chính anh lại nói rõ với cô.
Dọc theo đường đi không ai tìm đề tài nữa, trong xe cũng im lặng.
Đến khi xe dừng trước nhà chị Trần, Giang Nguyệt dịu dàng nói một câu cảm ơn, cởi dây an toàn xuống xe.
“Chờ một chút.”
Tay Giang Nguyệt vừa đặt ở cửa xe khựng lại, quay đầu lại nhìn anh, ngữ khí không mặn không nhạt:
“Tiêu tổng còn có gì cần phân phó à?”
Là thái độ của công việc.