Dù sao màn mưa nhân tạo của đoàn phim cũng không phải nước mưa tự nhiên. Nhiệt độ nước chắc chắn sẽ thấp hơn, thân hình gầy gò của cô không chịu nổi khi mặc bộ quần áo mỏng manh như vậy. Hơn nữa còn là từ đầu đến chân đều ướt sũng.
Giang Nguyệt một mình cuộn tròn trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ ở Thụy Uyển, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Cô ấy lạnh đến mức xương cốt cũng run lên bần bật.
Dù đã uống thuốc hạ sốt nhưng bệnh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.
Cô sốt đến mê man, đầu óc cũng choáng váng, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, như muốn thúc giục cô chết đi vậy.
Cô giãy dụa thân thể, đầu bù tóc rối từ trong chăn thò đầu ra, ngay cả nhìn cũng không nhìn liền bấm nhận điện thoại.
Vừa nghe máy, người đàn ông liền trực tiếp báo địa chỉ một nhà hàng: "Trong vòng mười phút tới, cùng tôi gặp khách hàng.”
Giọng nói trầm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo mệnh lệnh, không cho cô được phép từ chối.
Giang Nguyệt thanh âm khàn khàn, mỗi một chữ nói ra đều đau rát giống như bị dao cắt qua cổ họng:
“Bảo Tần Di Di đi cùng anh.”
Sau đó, cô cúp điện thoại.
…
Đầu dây bên này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng đến cực điểm.
Sắp đến thời gian ước định với Thịnh tổng, Giang Nguyệt lại vô duyên vô cớ giở trò đối với anh?
"A Nhiên, hay là cứ để em đi cùng anh đi.”
Tần Di Di chớp chớp mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, muốn thay anh giải quyết vấn đề:
“Có lẽ chị Giang Nguyệt có việc nên không đi được, bình thường chị ấy cũng rất bận rộn mà.”
Hơn ai hết, Tần Di Di rất mong chờ ngày được thay thế Giang Nguyệt.
Tuy rằng hiện tại người mà Tiêu Kỳ Nhiên sủng ái chính là cô. Nhưng khi gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là nghĩ đến trợ giúp của Giang Nguyệt.