Sắc mặt Tần Di Di rất xấu. Trong lòng cô âm thầm quyết định, lát nữa đến chỗ Thịnh tổng, nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen.
Thịnh Sóc Thành là người nắm quyền của tập đoàn Thịnh Thế, đức cao vọng trọng không cần phải nói. Quyền lợi và vốn liếng trong tay ông, toàn bộ Bắc Thành không ai sánh kịp.
Nếu Tiêu Kỳ Nhiên muốn ngồi vững ở Bắc Thành, vậy thì tất nhiên cần được sự ủng hộ của Thịnh Sóc Thành
Chờ hai người chạy tới cửa phòng riêng ở nhà hàng, trợ lý của Thịnh Sóc Thành đã chờ ở cửa phòng từ lâu.
Thấy hai người tới, anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.
"Tiêu tổng rất đúng giờ."
Người đang nói chuyện là trợ lý của Thịnh Sóc Thành, Trương Nghị. Nhiều năm như vậy, Trương Nghị vẫn luôn đi theo Thịnh Sóc Thành. Bởi vì làm việc gọn gàng, rất được Thịnh Sóc Thành coi trọng.
Cho dù anh ta chỉ là một trợ lý, nhưng các ông chủ lớn vẫn phải cho anh ta một ít mặt mũi.
Đến khi Trương Nghị nhìn thấy Tần Di Di bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Ánh mắt từ ôn hòa trở nên lạnh lùng:
“Người đi cùng với anh… có nhầm lẫn không?”
Khuôn mặt của Tần Di Di cũng lập tức tái nhợt.
…
Tiêu Kỳ Nhiên bị đóng cửa trước mặt, ngay cả cửa phòng cũng không thể bước vào.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, mang theo Tần Di Di ra khỏi nhà hàng, trở lại trên xe.
“A Nhiên, thực xin lỗi, em không giúp được anh.” Tần Di Di ngồi ở trên xe, hốc mắt đỏ hoe, vừa nói chuyện nước mắt liền rơi xuống.
"Không phải lỗi của cô." Nghe Tần Di Di khóc, Tiêu Kỳ Nhiên có chút không kiên nhẫn, tùy ý dỗ dành một câu.
Hai tay anh nắm chặt vô lăng, trong đầu vẫn vang vọng câu nói khi nãy của Trương Nghị.
Tiêu Kỳ Nhiên vốn dĩ đang phiền lòng, nghe được câu này, lại đột nhiên nheo mắt lại, mi tâm từng chút từng chút nhíu lại.