Nếu Giang Nguyệt có thể trạng tốt, cô chắc chắn sẽ không muốn bỏ lỡ buổi tuyên truyền ra mặt.
Nhưng với tình trạng hiện tại thì còn chưa có thể nói trước được!
Bâc Thành không có tuyết, nhưng nhiệt độ lại rất thấp, Giang Nguyệt từ tận đáy lòng thở dài:
“Bắc Thành vần là lạnh như vậy!”
Tiêu Kỳ Nhiên khoác áo lên cho Giang Nguyệt, buộc khăn len cho cô: “Nếu trời lạnh thì mặc quần áo dày hơn, đừng đế bị cảm.”
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt, bước tới ôm lấy hắn: “Cái này sẽ khiến ấm hơn một chút.”
Anh không khỏi cười nhẹ, cúi đầu hôn cô: “Vê nhà rồi em có thế ôm bao nhiêu cũng được.”
Cô mong manh hơn trước, cũng bám người hơn trước. Điều này thể hiện được sự bất an bên trong cô.
Tiêu Kỳ Nhiên nắm tay Giang Nguyệt, lòng bàn tay anh bao bọc lấy tay cô, đế cô đi theo anh từng bước một, không buông cô ra một chút nào.
Thụy Uyển đã được cử người đến dọn dẹp xong từ trước.
Từ ngoài cửa đến trong nhà đều không có một vết bẩn, mọi thứ không khác gì trước đây.
Căn nhà trống rỗng này, cuối cùng cũng có người dọn vào ở.
So với bên ngoài, trong nhà ấm áp hơn rất nhiều. Việc đầu tiên Giang Nguyệt làm khi vào nhà chính là tắm nước nóng, đế xua tan cái lạnh trong cơ thế, nhanh chóng làm ấm cơ thế.
Tiêu Kỳ Nhiên cởi áo khoác, trong lúc chờ cô, anh lấy hết đồ trong vali ra, sắp xếp theo vị trí tương ứng. Trong đó có một số quần áo, sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm các loại của Giang Nguyệt.
Lúc Giang Nguyệt tắm xong đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang dựa vào ghế sofa, anh đã tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi.
Trên bàn có một chiếc laptop, người đàn ông mệt mỏi nhéo lông mày, tựa hồ có chút mệt mỏi, nghe thấy cửa phòng tắm có động tĩnh, liền nhìn sang.
Giang Nguyệt cũng đi ra, nhìn người đàn ông, gần như theo thói quen mà hỏi:
“Anh đang bận à?”
Giống như khoảng thời gian họ ở bên nhau.
Dường như mọi thứ vẫn như cũ.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô như có sương mù, mãi đến khi mắt cô dời đi trước, anh mới nói:
“Lại đây.”
Giang Nguyệt mím môi, ngoan ngoãn đi tới, vừa định ngồi xuống bên cạnh anh, liền bị anh ôm lấy, ngồi lên đùi anh.
Cô cũng mặc bộ đồ ngủ bằng cotton rộng rãi, toàn thân thơm tho mềm mại trong vòng tay anh, anh thoải mái thở dài, ôm cô chặt hơn từ phía sau.
“Sao em lúc nào cũng thơm như vậy?”
Chóp mũi của anh cọ xát vào cổ cô khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Trong phòng rất ấm áp, lúc này giống như một cái lò lớn, ấm áp đến mức khiến người ta đổ mồ hôi, toàn thân đều cảm thấy nóng bức.
Thân thế Giang Nguyệt cứng đờ, nhưng trong sâu trong cơ thế lại có những đợt nhiệt yếu ớt, đấy cô về hướng nhiệt tình hơn.
Cô vẫn ngồi trên đùi anh, nhưng tay người đàn ông đã đấy áo cô lên.
“Thả lỏng…” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói.
Thân thế Giang Nguyệt run lên, giọng nói nhỏ như muỗi: “Vừa mới tắm xong…”